21 Đó là một quãng thời gian dài dằng dặc, hai người họ không ai nói gì nữa.
Trên hành lang thỉnh thoảng có người say khướt cười vui vẻ đi qua.
Nam thần nói, chúng ta đi ra ngoài một chút đi.
22 Dáng vẻ nam thần không thay đổi nhiều lắm, nụ cười vẫn ấm áp, diện mạo vẫn đẹp trai ngời ngợi. Hắn nhìn thụ: “Còn tưởng nhận nhầm người chứ, đúng là cậu thật này.
23 Trần tiểu thư nhanh chóng phát hiện bầu không khí có điểm vi diệu. Cô nhìn nam thần rồi lại nhìn thụ, hỏi một câu khá thừa: “Quen nhau à?”
Thụ cúi đầu, không lên tiếng.
24 Đó là một quãng thời gian dài dằng dặc, hai người họ không ai nói gì nữa.
Trên hành lang thỉnh thoảng có người say khướt cười vui vẻ đi qua.
Nam thần nói, chúng ta đi ra ngoài một chút đi.
25 Sáu năm sau.
Trong một nhà hàng cao cấp.
Một cô gái mặc âu phục đỏ được nghênh đón đến bàn ăn đã đặt trước.
Chàng trai mặc âu phục đang ngồi trên bàn đứng dậy kéo ghế cho cô, ôn hòa hữu lễ cười cười.
26 Thụ rất muốn nói rằng anh nghĩ nhiều quá rồi, tôi không thích anh. Đã sáu năm rồi, ai mà thèm ngốc như vậy nữa chứ. Tôi chỉ không muốn anh hiểu lầm rằng rõ ràng tôi thích nam mà vẫn có ý dây dưa với em họ anh.
27 Trong xe nhất thời yên tĩnh lại. Thụ ngớ người, cậu không ngờ mình sẽ nghe được những câu thế này, thậm chí còn không nghĩ tới thì ra nam thần cũng để ý.
28 Vốn thụ chỉ định giả vờ ngủ, ai ngờ sau đó lại thật sự ngủ thiếp đi, gọi cũng không tỉnh. Chờ đến khi cậu mơ màng có ý thức thì đã tỉnh lại trong một tiếng thét bén nhọn của phụ nữ.
29 Miệng Trần tiểu thư hết mở lại đóng, nhìn nam thần rồi nhìn lại thụ, cuối cùng phẫn nộ tông cửa bỏ đi.
Cửa đóng lại cái rầm, lúc này trông Trần tiểu thư mới có chút ý vị của một cô gái bé nhỏ.
30 Lúc thụ sáp lại gần, nam thần vốn có thể né tránh, thế nhưng dường như hắn đã bị cố định không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn thụ tiến càng lúc càng gần, mãi đến khi đôi môi ấy chạm lấy môi mình.
31 Khi thụ tỉnh lại thì trời đã sáng bạch. Di chứng sau cơn say ùn ùn kéo đến, nỗi khó chịu khiến cậu phải cau mày, sau đó cậu bị sợ đến mức thanh tỉnh.
Thụ siết lấy chăn nhắm chặt mắt lại, vùi mặt vào trong gối, chẳng muốn dậy nữa.
32 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau bữa sáng, hai người bốn mắt nhìn nhau nhất thời không nói gì.
33
Thụ tan làm sớm, sau đó về nhà rửa mặt đánh răng thay đồ, lại vẫn không yên lòng mà cố ý xuống lầu làm tóc.
Vừa làm cậu vừa nhìn thời gian và weixin, chỉ lo mình sẽ để lỡ tin nhắn của nam thần.
34
Thụ nhìn thư ký lúng túng rời đi, sau đó cậu không quay đầu lại, chỉ bảo nam thần chờ ở đó để mình đi chọn cà phê.
Nam thần không nhịn được cười, dịu dàng nói được.
35
Cậu có nên hỏi chút xem có ý gì, không phải là bạn bè, vậy là cái gì?
Sau khi được đưa về nhà, tắm táp xong xuôi, thụ bưng ly cà phê cuộn tròn trên sô pha yên lặng hối hận.
36
“Vậy nên rốt cuộc thì cậu ta có ý gì?” Học trưởng để cốc bia xuống.
Học trưởng là người thụ quen lúc đi thực tập. Hai người họ có chung xu hướng tính dục, số thứ tự cũng giống nhau, bởi vậy trở thành bạn thân, sống chung với nhau mấy năm, thường xuyên cùng nhau ăn cơm uống rượu.
37 Học trưởng bày ra rất nhiều cách, nào là thổ lộ trên bánh xe đu quay, nào là thổ lộ trong nhà hàng, thổ lộ bằng pháo hoa. Cái gì thụ cũng nghe, nhưng cũng không gật đầu.
38
Từ khi nghe được nam thần đáp lại, thụ vẫn ngơ ngẩn. Đến khi nam thần nắm tay cậu xuống núi tìm một nhà hàng ăn cơm cậu vẫn không hoàn hồn.
Cậu như rơi vào cơn say đê mê, vừa mơ màng vừa ngoan ngoãn, bảo làm gì thì làm đó, cả người đều ở trong trạng thái hoảng hốt.
39 Lần sau học trưởng nhìn thấy thụ đã là một tháng sau. Khi đó trên người thụ đã xuất hiện vị chua lè đặc hữu của những người đang yêu đương, ví dụ như ôm điện thoại trong thời gian dài, sau đó cười khúc kha khúc khích.
40
Dáng vẻ này của thụ khiến học trưởng bị dọa đến nhảy dựng lên. Y hốt hoảng với lấy một tờ khăn giấy đưa tới: “Đừng cắn nữa, chảy máu rồi kìa. ”
Lúc này thụ mới như phản ứng lại được, cậu hoảng hốt nhận lấy khăn giấy đặt trên môi, vẫn trầm mặc.