41 Nhạc phu nhân đem cái áo tơi bị bông tuyết làm ẩm ướt treo sang một bên, sau đó mới từ trong rổ hai tay đem bát đựng đồ ăn toả khói đưa tới trên bàn, lại mở ra bọc vải đựng bánh bao và bánh bột ngô, mang theo ý cười nhiệt tình chiêu đãi Thường Hiên và A Phúc nói: "Giờ là lúc nào rồi, trời lại lạnh, hai đứa còn chưa ăn gì, mau ăn đi.
42 A Phúc và Thường Hiên bên này ăn không sai biệt lắm, Thường quản sự và Nhạc phu nhân đã đem nước đun nấu xong, Nhạc phu nhân hỏi A Phúc tìm chút lá trà ngâm vào nước, Thường quản sự lại muốn nhận lấy tự mình làm, trong lúc hai người lễ nghĩa qua lại như vậy, nước nóng đã bắn tung tóe lên mu bàn tay của Nhạc phu nhân, vì thế Nhạc phu nhân ‘Ôi’ một tiếng kêu nhỏ.
43 Thường Hiên ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: "Người này, là em vợ của Tôn đại quản gia!"A Phúc vừa nghe, nhất thời hiểu được: "Chẳng lẽ Tôn đại quản gia lúc trước đề nghị mở cửa hàng gì đó, cuối cùng lại tìm đến em vợ của mình đi trông coi cửa hàng này?" Kết quả em vợ lại là người vô tích sự, biến thành cửa hàng trong mấy năm liên tục thua lỗ.
44 Hôm đó, Thường Hiên gọi Nhạc phu nhân tới cùng nhau đón năm mới. Cửa tiệm mặt tiền của Nhạc phu nhân đã sớm đóng cửa, tiểu nhị dĩ nhiên cũng về nhà đón năm mới.
45 Trong tiểu viện tuyết vẫn bay như cũ, trong góc phòng dùng gạch xây thành một cái lò lửa nhỏ, giường đất được nung ấm áp dễ chịu, A Phúc giấu ở trong chăn bông chân tay thế nhưng có chút ra mồ hôi, xốc lớp chăn phía trên lên, chỉ còn một lớp chăn mỏng trùm lên người.
46 Năm trước từ trong phủ chuyển ra, Thường Hiên biết quan tâm chăm sóc hơn rất nhiều, còn mình thì có thai, A Phúc lại cảm thấy ngày tháng trôi qua quá nhanh.
47 Hôm đó, chạng vạng, A Phúc đang ở trong phòng thêu, nay bụng của nàng cũng đã năm sáu tháng, mà việc trong tay cũng đã xong một nửa. Nàng nhìn nhìn bức tranh phượng hoàng trong tay đang dần dần thành hình, nghĩ vẫn nên vào phủ để nhị thiếu phu nhân nhìn xem, miễn cho đến lúc có chuyện không hay, chủ tử không thích, đến lúc đó tránh không được phải gỡ ra một lần nữa.
48 Thường Hiên trong miệng đồng ý với A Phúc nhất định sẽ chú ý, hắn quả thực cũng đã cẩn thận gấp bội rồi, nhưng rốt cuộc là người trẻ tuổi, lại là lần đầu làm vụ mua bán lớn như vậy, quả nhiên vẫn xảy ra chuyện.
49 Đêm nay Thường Hiên ngủ cũng không tốt, lăn qua lộn lại mãi cho đến sau nửa đêm. A Phúc trong lòng cũng sốt ruột thay hắn, tự nhiên là ngủ không được, nhưng nàng lại không muốn Thường Hiên lo lắng ình, đành phải nhắm mắt giả bộ ngủ.
50 Lại qua thời gian một chén trà nhỏ nữa, Tôn đại quản gia rốt cục buông chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Thường Hiên, thế này mới nói "Thường Hiên —— "Thường Hiên vội vàng đứng lên, kính cẩn lễ phép đứng lên, hắn biết cuối cùng cũng nói đến chủ đề chính.
51 Thường Hiên ngay cả nhà cũng không về, trực tiếp đi ra cửa hàng, xảy ra chuyện như vậy, trong cửa hàng lòng người đều hoảng sợ, hắn phải đi trấn an. Trên thực tế lúc hắn đi vào cửa hàng, đã thấy người ở bên trong đều là dáng vẻ vô tâm làm việc, thấy hắn đến, ánh mắt đều nhìn qua đây, ý trong đó chính là muốn hỏi, cửa hàng này có phải đóng cửa hay không, an trí chúng ta như thế nào.
52 Thường Hiên đã có ý tưởng, lập tức nói làm là làm. Đầu tiên là vào phủ tìm cha hỏi chuyện giúp đỡ, Thường quản sự nghe xong chủ ý này cũng rất đồng ý, lập tức đem thuộc hạ làm việc chắc chắn nhất là Tô Tam thúc cho hắn mượn dùng.
53 A Phúc bởi vì dây dưa cùng Vượng phu nhân, lập tức cũng không nói nhiều, chỉ ngậm miệng không nói. Phu nhân Lục Các lại nghĩ A Phúc không suy nghĩ cẩn thận, cố ý phân tích cho nàng nghe: "Kỳ thật Vượng phu nhân này một không có núi dựa vào, hai không có thân phận, bất quá là cậy lúc trước ở bên cạnh tam thiếu gia được sủng ái, lại bởi vì Tôn Vượng nhìn trúng nàng ấy, ngốc hồ hồ mặc cho nàng ấy xâu xé thôi.
54 Thường Hiên vội ra nghênh đón người vào trong viện, A Phúc sau khi chào hỏi cũng tiến đến phòng bếp phân phó dâng trà cho khách. Ba người đàn ông vào phòng chính phân chia chủ khách ngồi xuống, A Phúc bên này vừa dâng trà lên, nghe bọn họ đang giới thiệu.
55 Thường Hiên trước tiên mang chỗ quần áo may được một phần, lấy ra cho A Phúc xem, A Phúc khen không dứt miệng, cảm thấy tạo hình này nhất định khiến những nhân sĩ phong nhã thích.
56 Hôm đó A Phúc đang ở trong viện hóng gió, thuận tiện chỉ điểm cho Tế Vân làm chút thêu thùa. Bởi vì A Phúc vẫn vội vàng làm bức trăm loài chim quy thuận phượng hoàng kia, thế cho nên nay sắp sinh con mà mới có vài món xiêm y thôi, bây giờ đành phải dạy Tế Vân làm.
57 . Buổi chiều Thường Hiên vừa trở về, Hồ Nhất Giang đã xách một vò rượu ngon qua đây, huynh đệ hai người cũng đã lâu không gặp, hai người đầu tiên là hàn huyên một phen, rất nhanh muốn uống rượu.
58 Lại nói ngày hôm sau, vợ chồng hai người ngọt ngào rất nhiều cũng nghĩ tới chuyện Nhạc phu nhân, A Phúc cũng không khỏi thở dài, nàng nghĩ đến dáng vẻ kia của cha chồng, tuy nói cũng hiểu Nhạc phu nhân không tệ, nhưng rốt cuộc cũng không có ý bước thêm bước nữa.
59 Lúc Thường Hiên vào trong nhà, chỉ thấy A Phúc trên tóc mai đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường đất. Hắn nhớ tới những tiếng rên rỉ, đau khổ lúc trước, trong lòng thắt lại, chạy nhanh tiến lên ngồi ở cạnh giường.
60 Tin tức A Phúc sinh một bé trai, rất nhanh hầu phủ đều đã biết. Mà lúc này A Phúc đã muốn đem bức trăm loài chim quy thuận phượng hoàng thêu xong kia, lập tức nhờ Thường Hiên mang về trong phủ.