61 Thái Hậu trầm ngâm một lát, lại nói: "Người nhà bình thường trong cuộc sống, đơn giản là cầu được một cuộc sống yên ổn, không bằng đứa nhỏ này cứ lấy ‘an’ làm tên, nhà chồng ngươi họ là Thường, hợp lại chính là Thường An.
62 Thường quản sự làm việc từ trước đến giờ luôn rất chu đáo, A Phúc và Thường Hiên mới vừa trở lại tiểu viện của bọn họ mấy ngày, Thường quản sự cũng đã giúp bọn họ tìm xong một viện.
63 Thường Hiên tiến đến bên tai A Phúc khinh miệt khàn khàn nói: "Ông ta đoán chừng ngay cả một ngón tay của ta cũng không bằng. "Lúc này A Phúc sớm đã như con cừu bị lột sạch, thân mình đầy đặn trắng nõn dấu trong chăn lụa đỏ thẫm, mái tóc đen mượt phân tán ở một bên.
64 Khi trở lại trong phòng, A Phúc đang chơi đùa với Thường An. Vợ chồng hai người cảm thấy cái tên Thường An này là Thái Hậu tặng, quá mức quý giá hẳn là phải trịnh trọng đối đãi, vì thế lại nổi lên một cái tên ngày thường dùng làm nhũ danh, gọi là Tiểu Đoàn Tử.
65 Thái Hậu băng hà, cả nước đại tang. Nhị thiếu phu nhân tránh ở trong phòng không ra, Thái Hậu là mẹ ruột của nàng ấy, nhưng rốt cuộc vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận.
66 Ban ngày Thường Hiên em toàn bộ tinh lực đều dồn vào Phúc Vận Lai, hợp đồng phát triển không ngừng, nay đi đến kinh thành nhắc tới ông chủ lớn họ Thường của Phúc Vận Lai, đã là người không ai không biết không ai không hiểu.
67 Hôm nay A Phúc lệnh cho tôi tớ chuẩn bị xe ngựa, phân phó người hầu đem quà Thường Hiên sớm chuẩn bị lên xe, thế này mới cùng với Tế Vân cùng nhau lên xe ngựa tiến đến phủ.
68 A Phúc về nhà, sau đó có hỏi Thường Hiên về chuyện đại lão gia bị tố cáo, Thường Hiên cũng nói quả thật là có vài vị quan viên dâng tấu chương tố cáo đại lão gia, nói có quan viên tố cáo ông ấy tham ô bạc mấy năm nay dùng để tu bổ đê đập, cũng có tố cáo ông ấy thu nhận hối lộ phán án giả dối.
69 Hai nha hoàn chưa bao giờ thấy qua Thường Hiên có dáng vẻ này ở nhà, lập tức vội vàng tiến lên phía trước, cung kính hỏi có gì phân phó. Thường Hiên thấp hừ một tiếng: "Ta muốn tắm rửa.
70 Ngày hôm sau, Thường Hiên bởi vì uống rượu lại còn vận động, vừa tỉnh lại thì trời đã sáng choang. Hắn vội đứng dậy, kêu một tiếng ‘không tốt’, vội khoác áo đi ra ngoài.
71 Tiểu nha hoàn sợ tới mức phát khóc: "Một đám quan binh, không biết tại sao nữa!"Vừa nghe nhị thiếu phu nhân nhất thời ngây người, tiếp theo đó là thân mình mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống giường, doạ tiểu nha hoàn và A Phúc hoảng sợ.
72 Chờ một đám người miễn cưỡng quét tước ra một chỗ sạch sẽ có thể để buổi chiều nghỉ tạm, mọi người bụng cũng đều trống rỗng. A Phúc bởi vì mới có thai, gần đây ăn so với ngày thường nhiều hơn, mấy ngày trước còn từng bị Thường Hiên cười nói tiếp tục ăn như vậy sợ là nuôi không nổi đâu.
73 Kỳ thật Thường Hiên ở kinh thành lăn lộn lâu như vậy, trước kia lại ỷ vào quan hệ với cảnh hầu phủ, cũng quen biết vài quan viên. Tỷ như vị quan lúc trước nhận bản án bọn họ mua vải dệt bị lừa, chính là có ý dựa vào Thường Hiên nịnh bợ hầu phủ.
74 Thường Hiên thấy đại phu nhân hỏi, lập tức nhớ tới tình cảnh bên ngoài, trên mặt lập tức có vẻ không đành lòng cùng khó xử. Đại phu nhân thấy vậy, tự nhiên cũng đã đoán được, lại bảo hắn cứ nói đừng ngại.
75 Chuyện xảy ra vào một đêm, nhị thiếu phu nhân bị quan sai mang ra ngoài thẩm vấn. Con trai của A Bình đang im lặng nằm trong chiếc chăn cũ nát ngủ, A Bình cúi đầu an ủi vỗ vỗ lưng con, vẻ mặt tan rã.
76 Đêm hôm đó, A Phúc và A Bình vì nhị thiếu phu nhân trông giữ một đêm, rốt cục khi trời sắp sáng, A Bình nhắc nhở A Phúc mau tìm thứ gì đó trên người nhị thiếu phu nhân, miễn cho bị người phát hiện, A Phúc thế này mới lấy tay xé mở áo trong của nhị thiếu phu nhân, chỉ thấy bên trong quả nhiên còn có một lớp, lấy ra là một cái yếm trẻ con, mặt trên viết rất nhiều chữ nhỏ, nay chữ nhỏ kia cũng nhiễm màu đỏ.
77 Từ sau khi nhị thiếu phu nhân mất, tam thiếu phu nhân và Tĩnh nha đầu vốn dĩ có làm ồn vài lần rồi cũng an tĩnh lại, mà Liễu nhi giống nhau bị dọa, mỗi ngày ngơ ngác ôm bụng ngồi ở trước cửa nhìn trời bên ngoài.
78 Mắt thấy trời sắp lạnh, đã nhiều ngày Thường Hiên cố gắng tạo quan hệ để tặng thêm một chút đệm chăn cho Ngô Đồng Am. Người bị giam giữ trong Am hoặc là người mang thai, hoặc là các phu nhân vốn mảnh mai, thầm đoán đám quan sai này cũng không muốn lại có tai nạn chết người, vì thế chỗ đệm chăn cũng thuận lợi được đưa vào.
79 Lại nói Thường Hiên ở trước cửa điếm chạm mặt cha của Trạng Nguyên kia, cũng chính là đại chưởng quỹ Trình Ký ở Giang Nam, mà đại chưởng quỹ này nắm chặt ống tay áo Thường Hiên kích động không buông, lúc này người chung quanh xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, Thường Hiên vội mời người vào nội thất, lại lệnh cho người hầu dâng trà.
80 Lại nói Thường Hiên nhận lại cậu, cố tình người cậu này tính tình nhìn qua không tốt lắm, bất quá chỉ nói mấy câu đã phồng râu trừng mắt với Thường Hiên.