21 -Mẹ ơi, con thật sự chẳng biết nên làm thế nào nữa_nó nói-Sao vậy con, có chuyện gì nữa sao_mẹ nó ngồi cạnh nắm lấy tay nó-Ba của Tân Phàm vẫn không chịu chấp nhận tình cảm của tụi con, có vẻ quyết tâm lắm mẹ à_nó buồn hơn-Nếu là mẹ thì mẹ cũng như vậy thôi, con nên hiểu cho bác ấy con nhé_mẹ nó cố an ủi nó-Đương nhiên con biết là vậy, nhưng con không biết làm cách nào cho tốt đẹp, con thật sự yêu anh ấy hơn bất cứ thứ gì…_Mẹ nó nhìn chằm nó khi nó nói tới đây-Dạ đương nhiên không yêu thương bằng mẹ rồi_nó trẻ con nói rồi mĩm cười-Nhưng con không muốn vì con mà tình cảm gia đình, ba con của anh ấy càng thêm rối ren lên_nó nói suýt khóc-Con gái à *ôm nó vào lòng* cuộc đời vốn nhiều nỗi buồn, hẳn vậy *nhún vai*.
22 -Sao con lại nhìn con bé như thế !!_ba hắn hỏi Minh Kỳ-Con chỉ thấy quen thôi ạ_Minh Kỳ ngoan ngoãn trả lời-Cũng đúng thôi, nhận ra kẻ thù của mình mà_ba hắn tức giận khi nói đến đây-Kẻ thù sao ba, nhưng con lại không nghĩ như vậy_Minh Kỳ nói-Thôi bỏ qua chuyện này đi, ta không muốn nói đến nó nữa, con gái ba về rồi, thật là mừng quá bà nhĩ_ba hắn nhìn sang-Mừng thì có mừng, mà tôi bực về việc ông cứ nghĩ con bé là người xấu mãi_mẹ hắn chau mày lại-Ơ cái bà, tức cười thật, không nói chuyện với người không biết điều_ba hắn nhìn sang chỗ khác-Ông nói ai không biết điều, lão già khó ưa này_mẹ hắn tức điên lên được-Thôi thôi, nhìn thấy con là cãi nhau sao_Minh Kỳ lên tiếng giải hòaCả xe im phăng phắc.