1 "Xèo" điếu thuốc lá nằm ngay dưới chân, hắn dẫm lên mắng:- Chết tiệt! sao giờ chưa tới nữa? hẹn 9h mà!- Phong à! Bớt nóng đi, chắc tụi nó sợ ko dám đến rồi.
2 Cô liếc xéo tên vừa ra tiếng, thầm nghĩ " cũng đẹp trai, nhưng ko đủ chuẩn" - Là ai quan trọng sao? cứ biết tao là người đại diện trường Hàn Lâm được rồi.
3 - What? Cái tên khốn khiếp, dám ăn một mình mà ko nghĩ tới chị 2 này đang phải xông pha đánh giặc, được lắm. Cậu ta chết vs tôi!!! Nói xong cô lao đi để lại một đám người ngây ngốc tại chỗ.
4 " Ăn đi, tất cả là của đại ca đó "- Gia Huy cười dịu dàng đẩy dĩa thịt đến gần Lâm Ngọc. Cô cảm động mà quên luôn mục đích ban đầu.
5 Nói xong, cô giả vờ ngáp, lười biếng: "Oaa. . . con buồn ngủ rồi! Chúc má ngủ ngon" - cô đóng cửa ngay lại. Bật đèn trong phòng lên, phòng của cô rất đơn giản, chẳng có gì ngoài cái giường và cái laptop.
6 Lâm Ngọc ráng nhích người lên, chỉ cần một chút nữa là qua rồi. Nhưng sao kì vậy, phần mông của cô ko qua được. Cô cố nín thở, nhưng vẫn ko qua được.
7 " Trời ạ!" Cô vừa tự sướng, bảo mình xinh đẹp, thông minh kìa. Cô thật muốn kiếm cái lỗ để chui xuống quá, nhưng ko phải cô đang chui lỗ chó hay sao? Ông trời có mắt xuống mà coi nè, ông thật biến thái quá đi!! Cô im lặng cúi đầu mặc cho số phận đưa đẩy.
8 Nhưng nhờ gần như vậy mà cô mới nhận thấy anh lại càng đẹp hơn. Da còn trắng mịn hơn cả da cô đấy. Woa, ko biết anh ta ăn cái giống gì mà đẹp zữ vậy? Tim cô đập liên hồi, cả người nóng lên.
9 Lâm Ngọc vừa hả giận xong thì mới thấy tâm trạng đỡ hơn, cô quay người tình cờ bắt gặp ánh mắt muốn giết người của Mạnh Hùng. Hừm, dám nhìn cô như vậy, ko biết sợ chết là gì mà.
10 Không khí trong phòng im lặng sau khi Gia Huy rời khỏi. Lâm Ngọc cứ ngồi ngây ngốc trên giường. "Đại ca quen người đó?" Mạnh Hùng cười đã thì lên tiếng.
11 Quyết định nghỉ ngơi ở phòng y tế đến hết tiết 2, Lâm Ngọc trở lại lớp học. Trước mặt cô là lớp 10D5 - lớp cuối cùng trong khối 10, học sinh ở đây toàn là học sinh cá biệt và cô cũng là một thành viên chính trong đó, 39 nam và một nữ.
12 *Tại căn tin* Lâm Ngọc đang đắm đuối nhìn bàn đầy đồ ăn vặt, chất cao như núi ko thể nhìn thấy người ngồi đối diện. Cô khẽ nghiêng người qua, cười hì hì "Mạnh Hùng, cậu tốt thật đó.
13 Ko ai biết rằng, mọi hành động của nhóm người Lâm Ngọc đều được một người đứng sau xem lại, anh ta khẽ cười rồi quay lưng bước đi. Kết quả của Mạnh Hùng, gãy sống mũi và bầm hết hai mắt.
14 Duy Khánh nhìn theo hướng chỉ tay của Lâm Ngọc, khi thấy Gia Huy mặt anh xanh mét, một tay bụm miệng lại 'Ọe' "Em đang nói gì vậy, anh mà đi tỏ tình vs một thằng đực rựa đó ư.
15 Đấm đá một hồi đã mệt mà tên kia vẫn cứ 'ba bê' khiến Lâm Ngọc bực bội. Khá lắm! Coi thử cô đánh đòn cuối xem hắn còn mở miệng nói nữa ko. Thật là xấu hổ mà, trước mặt bao nhiêu người hắn ta lại dám 'tỉnh tò' cô.
16 Nhận thấy thái độ khác hẳn của Duy Khánh, Lâm Ngọc cũng ko để ý làm gì "Cậu đang đùa với tôi?" cô cười giễu. Chẳng phải nãy giờ hắn bị cô đánh cho te tua sao.
17 Lâm Ngọc cố gắng cử động tay chân nhưng vô ích, ko lẽ cô chịu thua như vậy sao. . . cô cắn đôi môi tái nhợt ko can tâm. Duy Khánh ngồi xổm xuống nâng cằm cô lên, giọng điệu lạnh lùng buông xuống "Cô thua rồi Lâm Ngọc" Lâm Ngọc giữ hơi thốt ra "Tôi chưa.
18 Vách đá bên sông Chu khá cao và dốc nên khi Thiên Hạo ôm Lâm Ngọc ngã xuống bãi cỏ mất trớn lăn ra khỏi dốc và rơi luôn xuống sông. Điều này nằm ngoài dự đoán của anh.
19 "Cái gì. . . nhà anh?" Lâm Ngọc sửng sốt "Sao tôi lại ở nhà anh?" Mặc dù cô ko nhớ rõ đêm qua xảy ra chuyện gì nhưng cái cảm giác ngạt thở bị chết đuối làm cô rùng mình.
20 "Này. . . ai thay đồ cho tôi vậy?" Bỏ vấn đề xử lý qua một bên, bây giờ cái này quan trọng nhất Thiên Hạo quay đầu lại, nhìn cô với ánh mắt gian xảo "Cô đoán thử xem" anh đóng cửa phòng, bỏ lại Lâm Ngọc chết trân ngồi trên giường.