1 Ngày 17 tháng 7. . . . Ngày mưaBảo Uyên cầm cặp sách lên. Cô chào ba mẹ rồi đi học. Đã hơn một tháng nghỉ hè rồi, đáng lẽ cô đã phải đi học vào ngày 1 tháng 7 nhưng trường lại đóng cửa để tu sửa.
2 Hôm nay, sân trường của trường Ngàn Kim Liên rất đông. Hầu hết các học sinh ở đây đều bàn tán về trường Roryl. Một ngôi trường sắp chuyển về đây, và các lớp của trường Roryl sẽ học cùng Ngàn Kim Liên.
3 " Rengggg! Reng!Reng"Tiếng chuông của trường Ngàn Kim Liên rung lên. Kèm theo một chút hồi hộp, một chút vui mừng. Nhưng với Kiều Ly - đây là một cơn ác mộng!Không phải cô ghét bọn họ, càng không phải họ có thù oán gì với cô.
4 Tách!Tách!. . . . Từng giọt nước mưa rơi xuống sân trường. Mưa càng ngày càng lớn. Gió ngày càng dữ. Tâm trạng của mỗi người khác nhau. Liệu có hòa nhập với nước mưa?-Cậu là Bảo Uyên?_Hạo Thiên nhíu mày nói-Mắt cậu có vấn đề à?Trên huy hiệu có ghi tên tôi đây mà?_Bảo Uyên đáp-Cậu!.
5 Rời phòng Hiệu Trưởng. Lớp 12A10 ung dung dắt tay nhau về lớp. Lạ nhỉ?Bình thường ai bị phạt như thế mày thì có vẻ rất là khổ sở. Nhưng cái lớp 12A10 này đúng là kì quặc!Đã đến tiết của cô Lam.
6 Căn - tin của trường Ngàn Kim Liên đông nghẹt. Rất khó để mua được thức ăn. Học sinh nào cũng lấn tấn , xô nhau để tranh giành mua đồ ăn. -Đông thế này thì làm sao mà mua đồ ăn được đây!_Ngọc Anh mếu-Hic.
7 Bảo Uyên bước xuống nhà. Tâm trạng không mấy tồi tệ. Cô ngồi xuống bần ăn. Đối diện với cô là hai người lớn tuổi nhưng cực kì trẻ trung. Đó là ba mẹ cô.
8 Buổi tối trên Sài Gòn thật đẹp. Cơn gió mát rượi lướt qua mặt hồ. Hai bên lề đường luôn là những ánh đèn rập mờ sáng lóa. Hàng cây ung dung đưa mình trước bầu trời rộng lớn.
9 Sân trường Ngàn Kim Liên đang được bàn tán vì sự xuất hiện của hai mĩ nam. Đi đến đâu họ cũng bị bu nghẹt bởi các nữ sinh. Và đi đến đâu, Bảo Uyên luôn là tim điểm để bàn tán.
10 Căn phòng rung chuyển. Mọi thứ thay đổi, căn phòng giờ không còn là một căn phòng của những học sinh ngây thơ, nghịch ngơm nữa mà giờ trở thành căn phòng điều tra.
11 Kí túc xá nữ. . . . 7h30 tối. . . . [Rầm!Rầm!Rầm]-Mở cửa!-Ai đó?-Nam đây!Mấy bà có định đi không thì bảo?_Phúc Nam càu nhàu-Ra ngay!_Gia Tuệ nói-Nhanh lên cái coi!Bốn bà chậm chạp quá!_Hải Anh nói-Xì!Mấy ông bình tĩnh, ra rồi đây!_Ngọc Anh nói-Đi thôi!_Thiên Minh nhăn mặt đápCả bọn xuất phát.
12 Sáng hôm sau, mọi học sinh của lớp Văn đều đén rất sớm vì lí do. . . . vạch trần thủ phạm. Nhưng mà liệu họ có vạch trần được không?Hay là. . . . . -E hèm!Theo những chứng cứ mà chúng tôi cực khổ tìm được , tôi xin xác nhận.
13 Không phải tình yêu nào cũng giống như giấc mơ. Có những tình yêu tưởng chừng quá xa vời nhưng lại rất gần. Tình yêu không phải truyện cổ tích!Nó cũng không phải một giấc mơ.
14 Hôm nay, ngày lành tháng tốt năm tươi. Lớp Văn với tâm trạng phơi phới đang đi đến lớp. Một đứa nào cũng nở một nụ cười rất tươi tắn. Chả qua là : tụi nó mới nhận được tin nhắn của lớp trưởng.
15 Tại nhà hàng đồ Âu - Á của Sài Gòn đang rất náo nhiệt. Mà cái gọi là náo nhiệt đang xuất phát từ phòng số 5 phía bên trong. Nơi đó đã đầy đủ các thiếu gia tiểu thư.
16 Trên chiếc xe Limousine, ba con người với khuôn mặt lạnh tanh. Một người con gái ngồi giữa hai người con trai - đó là Bảo Uyên, cô đang đọc sách. Chiếc xe cứ chạy, ba con người vẫn cứ im lặng không ai nói câu nào.
17 -Cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì?-Em thay đổi cách xưng hô nhanh quá đấy!-Tôi không muốn tốn thời gian đâu?Hai con người ngồi đối diện nhau, một nam một nữ đang nhìn chằm chằm vào nhau.
18 Cơn gió thổi vào phòng. . . . . . Quyển nhật kí màu xanh. . . . . . Rơi xuống. . . . . . . Từng nét bút. . . . . . Ngay ngắn. . . . . . Nét bút của ai kia?.
19 Lần đầu tiên tôi viết nhật ký!Tôi là Bảo Đăng, con trai thứ hai của tập đoàn N. Đ. U, anh trai của Bảo Uyên và em trai của Bảo Nam. Từ khi sinh ra, ba bọn tôi đều là anh em tốt của anh, chia sẻ nhau đủ điều.
20 - Tiểu thư!Hai từ "tiểu thư" cất lên. Bảo Uyên lờ mờ mở mắt, trước mặt cô là bà quản gia. Nhìn mặt bà quản gia có vẻ lo lắng. -Tiểu thư, cô không sao chứ, có cần gọi ông bà chủ về không?_Bà quản gia hỏi-Khỏi!Bác chuẩn bị cho con xe nhé!_Bảo Uyên đáp-Vâng!_Bà quản gia đáp, sau đó ra khỏi phòngBảo Uyên thở dài, liếc nhìn quyến nhật ký nằm dưới đất.