21 "Giám đốc, tài liệu này tôi hoàn thành xong rồi. . . À, xin lỗi, tôi cứ nhầm. . . " Hoàng Tố đang ngồi kế bên Kì Bách làm việc, vì quá chăm chú nên quên mất người kề bên không phải Đại Kỷ.
22 Trong lúc đó. . .
"Trạch. . . Quan. . . ?" Tống Hoa thì thầm được bao nhiêu đó từ, rồi nghiến răng đứng dậy, bước chân ra khỏi phòng bệnh, không thèm nói tiếng nào.
23 Mấy tháng sau. . .
"Thiên Toàn! Con lại làm hư máy baba nữa đấy hả?" Nhã Ái bế thằng bé biết đi chập chững ra khỏi nhà vệ sinh, sẵn tay tét vào mông thằng bé vài phát.
24 "Maa. . . maa!! Á!! Daa!" Thiên Toàn nhảy nhót, đưa bàn tay nhỏ xíu chỉ chỉ là tấm kính, miệng chí chóe la trên xe. Nhã Ái phải ôm chặt Thiên Toàn ngồi ghế phụ để cho Đại Kỷ lái xe, không khéo thằng bé này lại phá rối cha nó, hoặc là nhào tới nhào lui u đầu.
25 "Giám đốc. . . đây là sao?" Hoàng Tố đang ngồi uống nước ở khu ăn uống nhân viên trong giờ nghỉ riêng được Chủ tịch đặc cách, chợt có 1 cái gì đó đặt xuống bàn, nếu không nhầm thì.
26 "Maamaa!" Tống Hoa tới nhà bạn Nhã Ái của chúng ta chơi, sẵn tiện gặp cục mỡ Thiên Toàn. Mới mở cửa, thằng bé từ trên sàn chơi đồ chơi liền vứt sang 1 chỗ, bò lộp bộp trên nền, rồi khó khăn bám vào tường đứng dậy, la chí chóe.
27 Hoàng Tố và Kì Bách nhiều ngày cùng 1 chỗ đương nhiên sẽ có cảm tình, mà cảm tình của Kì Bách thì ai cũng biết rồi, còn chỉ đợi tình cảm từ phía Hoàng Tố nữa là sum họp.
28 "Bảo bối ơi, nhìn nè! Hôm nay anh được Chủ tịch tăng lương đó nha, thấy anh giỏi không?" Đại kỷ vừa đi làm về, lập tức chạy lại ôm vợ như thường ngày, vui vẻ khoe tháng lương của mình.
29 "Đại Kỷ, hình như tối nay công ty anh có mở 1 buổi tiệc giao lưu đúng không?" Nhã Ái ủi áo cho chồng, rồi thuận miệng hỏi luôn cái cục bự chà bá trên giường đang xem phim.
30 "Oa, Phu nhân Giám đốc đưa Thiếu gia tới kìa! Trời ơi, dễ thương quá đi!!!" Hàng trăm người trong công ty dự buổi giao lưu này. Người nào người nấy ăn mặc sang trọng, nữ diện những chiếc đầm hoa hòe, dài tận gót chân, trang điểm hút mắt.
31 "Hào Trạch Quan!" Tống Hoa từ ngoài nhào vào phòng bệnh của Trạch Quan, thấy anh đang thay băng gạc nằm trên giường bệnh cùng với vài vị bác sĩ xung quanh.
32 Hôm nay, trời quang mây tạnh, nắng lượn mây bay. . .
Vang lên tiếng gào khóc đáng thương của Thiên Toàn.
Tiểu quỷ này vì sao khóc? Và ai dám cả gan làm tiểu quỷ này khóc?
Chỉ là 1 con thằn lằn.
33 "Chủ tịch, anh lại định làm gì? Tôi cấm anh động vào tôi, ở đây là công ty đấy. " Hoàng Tố cầm xấp giấy trên tay, đường lui bị chặn bởi bức tường to lớn, trái phải đầu anh đều có cánh tay săn chắc của Kì Bách ngăn lại.
34 Một ngày đẹp trời nọ, vào ngày nghỉ cuối tuần đáng quý nhất của nhân viên. . .
Hai người đàn ông trần trụi nằm trên giường, ôm nhau ngủ khò khò, mặt trời đã quá đỉnh đầu từ lâu.
35 Lại 1 thời gian dài trôi qua~
"Chiếu tướng. " Thiên Toàn đặt 1 con cờ vua xuống, mở miệng nhẹ tênh cười. Một thời gian ở đây là khoảng 8 năm, Toàn Toàn nhà ta tròn 7 tuổi , đi học cùng bao bạn bè.
36 "Bảo bối ơi!!! Tiền lương của anh. . . Đâu dòi ta? Đây nè, cầm hết đi nha! Bảo bối bảo bối, nấu gì mà thơm vậy?" Đại Kỷ về nhà, vợ đang nấu cơm dưới bếp.
37 Thiên Toàn đang chơi cờ tướng với cha trên giường, Nhã Ái tắm xong, tâm trạng sảng khoái định ngả lưng xuống nằm thì Đại Kỷ nhảy vào chen chỗ, 2 cánh tay cực kỳ chào đón, kiểu như: "Nhào vào lòng anh đi, bảo bối.
38 Hôm nay, Thiên Toàn dậy sớm ra ngoài chạy bộ lòng vòng quanh sân. Cậu nhóc nhà ta rất thích sương sớm đẹp lung linh a~ Nếu phải gặp người trong mộng, bé nghĩ tốt nhất là có 1 giàn hoa nè, rồi 1 màng sương mờ mờ ảo ảo vây xung quanh, chắc chắn sẽ rất đẹp a~
"Bạn gì đó ơi, phiền bạn nhặt giúp tớ chiếc giày.
39 "Tố Tố, tối nay em làm sao vậy? Có vẻ không vui?" Kì Bách đi bàn bạc công việc với đối tác tới tối mới về, thấy Hoàng Tố ngồi trên giường đợi mình thì cảm giác thật thèm a~ Nhưng nói gì thì nói, nhìn mặt Hoàng Tố của anh sao mà gay gắt quá vậy? Chẳng lẽ ai chọc tiểu tử này giận rồi?
"Họ Kì! Anh nói tôi nghe xem, chuyện này là sao hả?" Hoàng Tố 1 cổ tức giận trong bụng đã đành, thế mà Kì Bách càng khơi nguồn, còn giả vờ không biết?
"Hả.
40 "Nhã Ái. . . anh muốn em. . . " Tối đêm nào đó, Đại Kỷ tắm rửa xong, thấy Nhã Ái đang mặc chiếc đầm ngủ ngắn cũn cỡn, khoe hết thảy những cái gì cần cần khoe, chỗ nào cần che thì che, chỗ nào không che thì thấy hết.