1 Edit: Shyn
Lời dẫn:
Khi giáo sư Lan Thành mở cửa, đứng trước ông là hai nam sinh.
Ông nhìn chăm chú vào hai chàng trai cao to trước mặt, ánh mắt sâu không lường được.
2 Edit: Shin-sama
Hai giờ chiều, Mai Đức ngồi trước bàn, dựa vào cửa sổ, trong tay thản nhiên cầm một cốc trà xanh, trước mặt là một quyển truyện kí – viết về nhân vật Van Gogh mà anh sùng bái.
3 Edit: Shin-sama
Năm đó, Mai Đức 14 tuổi, Viên Tân cũng thế. Đương nhiên, còn có Lý Viễn và Dư Huy.
Shin-sama - LQĐLúc ấy bọn chúng đều là học sinh năm nhất của trung học Nam Hương – bây giờ Nam Hương đã sắp quy hoạch lại một khu mới rồi.
4 Edit: Kaori Hương
Beta: Shin-sama
Trong hồ nước này có rong rêu, mày quên rồi sao? Lúc còn nhỏ ba tao đã dặn, bảo tao không bao giờ được bơi lội trong cái hồ nước này.
5 Edit: Shin-sama
Sáng sớm ngày hôm sau, Mai Đức rời khỏi giường sớm, chưa kịp ăn sáng đã chạy đến Viên gia.
Viên Tân bị Mai Đức đánh thức, mơ màng hỏi:“Mai Đức? Mới sáng sao lại tới nhà tao?”
“Mau rời giường! Có chuyện quan trọng!” Mai Đức thúc giục nói.
6 Editor: Jinnn
Người đầu tiên phát hiện ra thầy Thiện mất tích chính là Lô sư phụ ở căn tin trường học.
Bây giờ vốn đang được nghỉ hè, căn tin đã ngừng nấu ăn, thế nhưng bởi vì bình thường thầy Thiện và Lô sư phụ có quan hệ không tệ, cho nên Lô sư phụ chỉ đáp ứng với mỗi thầy ấy - trong mấy ngày thầy Thiện chưa về nhà, bộ phận căn tin vẫn mở cửa để nấu ăn.
7 Edit: Shin-sama
Mai Đức cau mày, anh chậm rãi mở to mắt.
“Mày nhớ rồi chứ gì?” Viên Tân bên cạnh hỏi.
Mai Đức mặt không đổi sắc, ánh mắt dại ra: “Mười năm, gần như tao đã quên chuyện này.
8 Edit: Shin-sama
Buổi chiều bốn ngày hôm sau, Mai Đức hoàn thành một bức tranh trong phòng làm việc, nhìn từng mảng hồng, đen, vàng trên tranh. Mai Đức cảm thấy tâm phiền ý loạn một trận.
9 Edit: Jinnn
Hai ngày sau, Viên Tân gọi điện thoại tới.
“Thế nào rồi? Tìm được bọn nó chưa?” Mai Đức hỏi.
“Tìm được Dư Huy rồi, nó ở thành phố C cách chúng ta không xa, địa chỉ cụ thể tao cũng đã hỏi rõ, nếu ngồi xe thì chỉ cần hơn bốn giờ là có thể tới nơi.
10 Trịnh Tiệp ngồi ở phòng khách cục công an, thân lạnh run, khóc không thành tiếng. Mai Đức cùng Viên Tân ngồi ở bên cạnh cô.
“Hai ngày nay Dư Huy không về nhà, di động cũng không nghe máy.
11 Hai ngày sau, Mai Đức và Viên Tân cùng giúp Trịnh Tiệp lo tang sự cho Dư Huy. Chuyện Dư Huy tự sát đã dấy lên một trận sóng gió không nhỏ, tin đồn lan ra toàn thành phố.
12 Viên Tân kể chuyện từ mười năm trước đến tận bây giờ trong vòng một giờ đồng hồ - rốt cuộc cũng đã nói ra hết toàn bộ.
Từ đầu đến cuối Trịnh Tiệp vẫn lắng nghe, vẻ mặt cực kì phức tạp.
13 Đột nhiên Mai Đức vỗ một phát vào đùi của mình: “Tại sao chúng ta lại chậm chạp như vậy cơ chứ! Bây giờ mới nhớ tới người bạn mà Dư Huy đến thăm hoàn toàn có thể là Lý Viễn!”
“Lý Viễn là một trong bốn người các anh.
14 Nửa đêm, đột nhiên Mai Đức bị tiếng còi chói tai của xe cấp cứu làm tỉnh giấc. Anh dụi đôi mắt buồn ngủ, từ trên giường xoay mình đứng dậy.
Anh nhìn đồng hồ bên cạnh - bây giờ mới có một giờ mười phút.
15 Trong cơn mơ hồ, Mai Đức dường như nghe thấy có người gọi tên anh. Anh mở to mắt một cách khó khăn, phát hiện tay chân đang bị trói trên ghế ngồi tại phòng khách.
16 “Như vậy, bây giờ anh đều biết hết tất cả rồi, có còn vấn đề gì nữa không?” Trịnh Tiệp hỏi.
“Cô bị điên rồi!” Mai Đức hét lớn, “Chỉ một mình cô thì làm sao có thể giết chết ba người đàn ông được cơ chứ?” Mai Đức nói.
17 Trịnh Tiệp ngồi trước ban công, trên bàn thủy tinh đặt một tách trà tinh xảo.
Thi thể Mai Đức vẫn còn chỗ cũ, nhưng cô lại lười đi xử lí.
Trịnh Tiệp cứ vẫn yên lặng nhìn thiên thượng Lưu Vân, toàn bộ thế giới thanh tịnh mà bình thản.
18 Lúc Nhiếp Minh tỉnh lại trong bệnh viện, bên cạnh toàn là người thân vây xung quanh.
“Nhiếp Minh! Con tỉnh rồi?” Người mẹ vô cùng vui mừng, bà nắm lấy tay Nhiếp Minh, lo lắng hỏi.
19 Một tháng sau, vết thương của Nhiếp Minh khỏi hẳn, anh liền làm thủ tục xuất viện.
Rời khỏi bệnh viện, Nhiếp Minh không khỏi cười khổ: Kế hoạch nghỉ hè tốt đẹp của mình cứ như vậy trôi qua hơn nửa rồi.
20 Để không bị làm phiền khi đọc nội dung trong cuốn sổ, luật sư Tống tự mang sổ đến phòng đọc sách. Mẹ của Vu Thành tạm thời lên lầu nghỉ ngơi, còn Nhiếp Minh thì nhàm chán ngồi ở phòng khách xem tivi.