21 Chín giờ sáng, Nhiếp Minh đang trong mộng đẹp liền bị một giọng nam trầm thấp đánh thức, anh mở mắt, thấy vẻ mặt nghiêm túc của ba.
“Ba, ba có chuyện gì sao?” Nhiếp Minh cảm thấy có chút kì lạ, từ trước tới nay ba chưa từng gọi anh dậy bao giờ.
22 Lương Dã nâng ly trà, nhẹ nhàng nhướn mày lên.
“A. . . ? Cậu có vấn đề gì, hỏi đi. ” Anh ta nhấp một ngụm trà, nói với Nhiếp Minh.
“Vừa rồi anh nói, luật sư Tống bị rơi xuống ban công nhà ông ấy, thế nhưng anh lại không nói - rốt cuộc là ông ấy tự sát hay là bị giết?”
Kỷ Lâm đang ghi chép liền dừng bút lại, cô ngẩng đầu lên liếc Lương Dã một cái.
23 “Cô thấy sao?” Đi trên đường, Lương Dã hỏi vị trợ lý Kỷ Lâm ở bên cạnh, vì để sắp xếp lại mạch suy nghĩ cho nên bọn họ chọn đi bộ.
“Ý anh là gì?”
“Nhiếp Minh.
24 Ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời vẫn rất gay gắt, tất cả đều là một màu vàng. Theo như dự báo thì nhiệt độ hôm nay sẽ không thấp hơn 40 độ.
Nhưng Nhiếp Minh không cảm giác được tiết trời oi bức - anh đã ở trong phòng điều hòa hai ngày, từ khi cảnh sát rời đi anh liền không ra khỏi nhà nửa bước.
25 Phục vụ bưng hai chén cà phê nóng tới, lễ độ đặt ở trên bàn. Sau khi nói một câu “Mời dùng” thì liền rời đi.
Nhiếp Minh nhìn Tống Tĩnh Từ, hoang mang lắc đầu: “Tôi không hiểu cô dẫn tôi đến chỗ này là có mục đích gì?”
“Lúc nghiên cứu về tâm lý học tôi đã nghiên cứu về tâm lý tội phạm.
26 Tống Tĩnh Từ chạy ra khỏi nhà hàng, nhanh chóng đón một chiếc taxi.
“Xin lỗi, tôi phải đi rồi. Hôm nào tôi sẽ gọi cho anh. ” Cô ngồi trên xe nói với Nhiếp Minh.
27 9 rưỡi sáng ngày hôm sau, Tống Tĩnh Từ đúng giờ gặp Nhiếp Minh ở trên đường.
“Bây giờ chúng ta đến Vu gia. Hi vọng Vu Kiệt không ra khỏi nhà. ” Nhiếp Minh nhìn đồng hồ nói.
28 Đồ của luật sư ở Vu gia cũng không có gì nhiều, chỉ có mấy cái cặp hồ sơ, bên trong đựng một chút bản thảo và tài liệu, thư từ các loại. Còn có vài cuốn sách và mấy bản ghi chép.
29 “Cha cô giấu cuốn sổ đó bên trong bồn hoa!” Nhiếp Minh nói, “Cô có biết là bồn hoa nào không?”
“Còn có thể là bồn hoa nào nữa chứ? Đương nhiên là bồn hoa trên ban công nhà cha tôi rồi! Bình thường ông luôn trồng những loài cây ông thích ở đó.
30 Nhiếp Minh cùng Tống Tĩnh Từ chạy trối chết ra khỏi nhà của luật sư, sau đó trở về nhà của Tống Tĩnh Từ.
Ngồi trên ghế sofa hơn mười phút, đầu của hai người vẫn đầy mồ hôi, vẫn chưa kịp hồi hồn.
31 Tống Tĩnh Từ ngồi trên ghế sofa nhà mình, hỏi Nhiếp Minh: “Anh thử nói xem, thí nghiệm kia - rốt cuộc có thành công hay không?”
“Tôi không biết. ” Nhiếp Minh nói, “Thế nhưng, chúng ta có thể dự đoán ra hai tình huống.
32 Nhiếp Minh đốt một điếu thuốc, ở trong nhà đi qua đi lại, miệng không ngừng nói: “Nếu thực sự là như vậy thì chết chắc rồi! Hỏng bét!”
“Thôi, Nhiếp Minh.
33 Nhiếp Minh vội vàng chạy từ nhà ra ngoài đường, nhanh chóng bắt một chiếc taxi.
“Đến nghĩa trang thành phố!” Anh hối thúc lái xe.
Nghĩa trang thành phố được xây dựng ở vùng ngoại thành, xung quanh thanh nhã, tĩnh lặng và trang nghiêm.
34 “Ha ha ha. . . ” Tống Tĩnh Từ xem xong tờ giấy kia liền cất tiếng cười to, “Vu Ân chết tiệt, tất cả những điều này cũng đều viết hết lên giấy!”
“Vu Ân?”
“Ông nội Vu Thành - người trước kia tôi từng hợp tác.
35 “Được rồi!” Đột nhiên Tống Tĩnh Từ hét lên một tiếng, “Đừng nói với tôi những lý luận trống rỗng đó! Tôi đáng tuổi ông nội anh rồi đó! Không cần thằng nhóc như anh phải dạy tôi!”
“Tôi cũng không muốn dạy dỗ cô gì cả,” Nhiếp Minh nói, “Tôi tới là để ngăn cản cô!”
“Cái gì?” Tống Tĩnh Từ híp mắt nói.
36 Một tháng sau.
Bầu trời âm u, mưa phùn lất phất rơi xuống. Trong quán cà phê yên lặng, sáng sủa truyền đến tiếng hát khe khẽ, không khí ấm áp mà thanh nhã.
37 Địch Lỵ ngẩng đầu nhìn căn biệt thự hai tầng xa hoa trước mặt, nghẹn họng nhìn trân trối - vẻ mặt của cô giống như là vẫn chưa từ trong mộng đẹp tỉnh lại.
38 Năm nay Cát Lôi ba mươi tuổi, thân thể có chút mập mạp đang ngồi ở nhà ăn, phía dưới bàn ăn bằng đá cẩm thạch lạnh ngắt, hai tay anh đan vào nhau, mặt mỉm cười, chờ đợi vị hôn phu trẻ tuổi trong phòng bếp mang thức ăn ngon vào -- loại cảm giác này thật sự là tuyệt vời cực.
39 Sáng sớm nay lúc rời giường, Địch Lỵ phát hiện Cát Lôi đã không còn bên cạnh.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường phía đối diện, tám giờ năm mươi phút.
40 Lúc Địch Lỵ cầm một đống túi lớn túi nhỏ đi vào nhà thì liền nhìn thấy Cát Lôi đang ngồi trên sofa trong phòng khách. Xem ra anh đã tan làm rồi.
Cát Lôi mỉm cười đi tới, cầm mấy cái túi lớn trong tay Địch Lỵ, nhìn vào bên trong nói: “Ôi, sao em mua nhiều đồ như vậy?”
“Đa số đều là thức ăn.