41 CHƯƠNG 41
Lăng Dạ thấy bộ dáng thương tâm vô cùng của Lăng Quang, trực tiếp đi ra khỏi phòng, tránh để bản thân cuối cùng lại mềm lòng, rồi đáp ứng y.
42 CHƯƠNG 42
Lăng Quang nhìn Lăng Dạ đang tự chỉ vào môi của mình, nói còn muốn nữa, thì kinh ngạc ngây ra, sau đó lộ ra một nụ cười gian tà, nói: “Dạ nhi, đáp ứng phụ hoàng một chuyện xong, phụ hoàng lại cho ngươi.
43 CHƯƠNG 43
Lăng Dạ tràn đầy khó hiểu nhìn người trước mắt này, trong đầu óc có chút ngưng trệ, du hồ?
Người đó cuối thấp đầu, mặt đã đỏ đến không thể đỏ hơn được nữa, trong lòng lại đang nguyền rủa, các ngươi một đám thật là không có nghĩa khí, còn nói cái gì mà có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, đến khi gặp chuyện thì đều rụt cổ lại, lá gan chỉ có ta là lớn nhất, nhưng mà nhìn ở cự ly gần, lại càng thật sự xinh đẹp a.
44 CHƯƠNG 44
Lăng Dạ nghe thấy có người gọi tên mình, vô thức quay đầu, nhìn bạch y nam tử trước mặt: “Diệp Phong, là ngươi, sao lại trùng hợp như thế.
45 CHƯƠNG 45
Lăng Dạ đem tất cả cua bắt được thả hết, nhìn thấy trong dòng nước hoặc dưới phiến đá mấy con cua đông đúc bò ngổn ngang, trong lòng bất giác cũng cảm thấy hạnh phúc.
46 CHƯƠNG 46
Buổi sáng hôm sau, đúng như kỳ vọng của Lăng Quang, sau khi Lăng Dạ mở mắt ra, thấy Lăng Quang đang ôm y, cười rạng rỡ. Thì bắt đầu nổi bão.
47 CHƯƠNG 47
Lăng Quang và Lãnh hai người trừng mắt nhìn cánh tay Viên Diệp Phong đang chạm vào Lăng Dạ, thấy ánh mắt đắc ý tự mãn của hắn.
Lăng Quang tiến tới, ôm Lăng Dạ đang bị Viên Diệp Phong kéo lấy vào lòng, khiến cho tay của Lăng Dạ rời khỏi Viên Diệp Phong, sau đó nói: “Vậy thì cùng nhau đi thôi.
48 CHƯƠNG 48
Cả quãng đường yên ả, Lăng Dạ ngồi trong xe ngựa, nhìn phong cảnh bên ngoài, chậm rãi tiêu thất trước mắt.
Mùa hạ sắp tới rồi, một cơn gió thoảng vào trong xe ngựa, thổi một vài sợi tóc của y bay bay, híp mắt lại, buông rèm cửa xe xuống.
49 CHƯƠNG 49 PN1
Nghe nói, từ sau khi Lăng Dạ lại một lần nữa bị bắt đi mất, thập tử nhất sinh, Lăng Huy nghe xong lời nói của Lăng Quang, chỉ cảm thấy bản thân ngu ngu ngơ ngơ đi, không biết nên làm cái gì, trong đầu óc chỉ nghĩ đến việc Lăng Dạ bị rơi xuống sông, không biết trôi về phương nào, lẽ nào bản thân sẽ không bao giờ còn có thể thấy y nữa.