21 CHƯƠNG 21
Nhìn thấy đám hắc y nhân trước mắt, Thanh Cang buông hạnh nhân tô trong tay xuống hỏi: “ Các ngươi là ai?”
Một hắc y nhân trong đó nói: “ Là người muốn mạng của các ngươi, đều lên cho ta.
22 CHƯƠNG 22
Vào trong phòng, Lăng Huy và Ngạo Thanh Cang nhìn thấy Lăng Dạ gương mặt trắng bệch liền nói lời cảm tạ với nam tử.
“ Thanh Cang, cúng ta cứ trở về trước, chuyện này cần phải săp xếp lại một chút, Dạ nhi, trước tiên cứ để y lại đây, đợi lát nữa phái người đến đón y.
23 CHƯƠNG 23
Lăng Quang mang Lăng Dạ về hoàng cung, sau khi đặt y nằm trên giường, lập tức gọi ngự y đến chẩn trị. Nhìn thấy gương mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc nào của Lăng Dạ, lòng Lăng Quang đau như bị chém một đao, rất đau rất đau.
24 CHƯƠNG 24
“ Dạ nhi, ngươi tỉnh rồi, cảm thấy có tốt hơn chưa? Có đói bụng không?” Nhìn thấy Lăng Dạ tỉnh lại, Lăng Quang lập tức kích động hỏi.
“ Phụ hoàng, đã để ngươi lo lắng rồi, xin lỗi.
25 CHƯƠNG 25
Ngày mai là khánh điển rồi, mấy ngày nay, người trong cung càng thêm phần bận rộn, phụ hoàng cũng vậy, gần đây, không chỉ bận rộn chuyện của khánh điển, mà còn bận điều tra về chuyện lần trước ta gặp phải sát thủ, còn thêm tấu chương, mỗi ngày đều bận từ sáng đến tối, nhưng mà vẫn tranh thủ chút rảnh rỗi đến bồi mình.
26 CHƯƠNG 26
Ngày thứ hai, sau khi Lăng Dạ tỉnh lại, phát hiện Lăng Quang đã không còn trên giường, đây là lần đầu tiên phụ hoàng không đợi mình tỉnh dậy đã rời giường, cảm giác thật có chút không quen, ăn xong tảo thiện, Lăng Dạ đi ra ngoài hít thở không khí, thật trong lành a, tâm tình cũng bất tri bất giác mà cảm thấy tốt hơn.
27 CHƯƠNG 27
Lăng Quang ôm Lăng Dạ đi vào tẩm cung, đặt y lên giường, nhìn thấy Lăng Dạ bởi vì khó chịu mà đang uốn éo trên giường, Lăng Quang nuốt từng ngụm nước bọt.
28 CHƯƠNG 28
Lăng Dạ ăn xong tảo thiện, nhàm chán nằm trên giường.
“ Trúc Tâm, hôm qua mấy vị đại thần kia không phải là tặng cho ta rất nhiều lễ vật sao, ngươi đem những thứ đó qua đây cho ta xem thử đi.
29 CHƯƠNG 29
“ Dạ nhi, vừa rồi ngươi thổi khúc nhạc gì vậy, sao lại bi thương như thế, ngươi có biết phụ hoàng nghe được rất buồn hay không, nghĩ đến việc ngươi vẫn còn chuyện giấu diếm phụ hoàng, có lúc phụ hoàng cũng không biết phải làm sao đối mặt ngươi.
30 CHƯƠNG 30
Ngày hôm sau, sau khi Lăng Dạ tỉnh lại, phát hiện Lăng Quang lại không ở cạnh nữa, trong lòng có chút thất vọng. Cử động thân thể, cảm giác đã tốt hơn nhiều, cứ cảm thấy như mình là một sản phụ vừa mới sinh con xong, đang trong một tháng ngồi cử vậy.
31 CHƯƠNG 31
Buổi tối, Lăng Quang ôm Lăng Dạ đã chìm sâu vào giấc ngủ mà trầm tư, sau ngày mai, tất cả đều sẽ kết thúc, như vậy mình cũng có thể yên tâm rồi, Dạ nhi cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì nữa, đến lúc đó có thể đưa Dạ nhi đi du sơn ngoạn thủy.
32 CHƯƠNG 32
“ Dạ nhi mất tích rồi, tại sao lại mất tích, ngươi nói rõ ràng cho trẫm. ” Lăng Quang nghe thấy Lăng Dạ đã không thấy đâu nữa, lập tức hoảng lên.
33 CHƯƠNG 33
“ Các ngươi tại sao lại bắt ta đến chỗ này vậy?” Lăng Dạ tràn đầy nghi hoặc, lẽ nào thật sự là vì tiền, trừ khi là con heo bỗng nhiên biến đổi, có thể bay như chim, nếu không thì y tuyệt đối không tin, còn không thì chính là đầu óc bọn họ toàn đậu hũ, không muốn sống nữa.
34 CHƯƠNG 34
Lăng Dạ sau khi nghe thấy lời nói của Lăng Quang, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, cảm thấy bản thân vô cùng đau đớn, rất muốn an ủi bản thân rằng vừa rồi chỉ là nảy sinh ảo giác mà thôi, nhưng sự thật ngay ở trước mắt, sao có thể tự lừa chính mình được.
35 CHƯƠNG 35
Ăn xong mọi thứ, Lăng Dạ lại nằm xuống ngủ tiếp, đến khi hừng đông, Lăng Dạ bị lạnh đến tỉnh, chỉ có thể co co nhích vào gần đống lửa, cảm thấy có ấm áp hơn được một chút, sau đó lại nhắm mắt lại, cả người co ro tiếp tục ngủ.
36 CHƯƠNG 36
Trong hoàng cung, Lăng Quang cầm trong tay mẫu thư vừa nhận được, lộ ra một nụ cười đầu tiên sau ba năm trời, Dạ nhi, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi.
37 CHƯƠNG 37
Lãnh và Lăng Dạ hai người chậm rãi đi trên con đường hướng đến Huy Kí quốc.
Trên đường người cũng không nhiều, trừ một nhóm thương buôn, chính là chỉ còn vài người dạo chơi.
38 CHƯƠNG 38
Lăng Quang đợi người vừa nhận được tin tức, nói Lăng Dạ bọn họ đã phát hiện hắn đi theo, Lăng Quang suy nghĩ một chút, vừa muốn nói bảo thanh y nhân đó không cần đi theo nữa, kết quả lại nhận được tin nói rằng đã bị mất dấu, Lăng Quang than một hơi nói: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, đợi lát nữa trực tiếp đến Huy Kí, bọn họ nếu đã đến Huy Kí quốc, vậy nhất định sẽ đến đô thành.
39 CHƯƠNG 39
Vì muốn để Lăng Dạ bớt giận, Lãnh dứt khoát đưa Lăng Dạ đến một tửu lâu ăn một bữa thật ngon.
“ Tiền của chúng ta không phải là còn ít lắm sao, còn đưa ta đi ăn nữa?” Lăng Dạ buồn bực nói.
40 CHƯƠNG 40
Lăng Dạ dừng lại tại một sạp hàng ở một chỗ trên đường, khi nghe thấy tiếng gọi Dạ nhi kia, xém chút nữa đã cho rằng bản thân này sinh ảo giác, nhưng thanh âm đó chân thật như thế, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Quang đang gần trong gang tấc, Lăng Dạ ngây ra, không biết nên nói gì, hai người cứ như thế lẳng lặng nhìn nhau.