141 Hoàng Thành tràn ngập nắng vàng rực rỡ chói lọi, giống như một vị chiến thần cầm trong tay Kim Cương Chử* sừng sững đứng dưới vầng thái dương phương đông mà thần thoại hay nhắc đến, vô số tia nắng từ phía sau nó tản ra, như kim châm vào mắt, Hoàng Thành cao to uy nghiêm lại tràn đầy kim quang luôn khiến con người ta không thể không cúi đầu quỳ bái.
142 Ngày thứ hai trở lại Lâm gia, Lâm Cửu vô cùng chuyên nghiệp rời giường từ sớm, mang bài tử tiến cung đi về hướng hoàng cung, mặc dù trong lòng tự nói với chính mình, chuyện này không thể vội, nhưng y lại không có cách nào yên tĩnh nhàn rỗi ngồi không ở nhà.
143 Sáng sớm, từ trong mộng tỉnh lại, Lâm Cửu nhẹ nhàng nhu nhu mặt, có chút kì quái mình chạy lên giường ngủ lúc nào, hôm qua hình như sau khi tắm xong y nằm trên nhuyễn tháp ngủ, cũng không biết tại sao khi tỉnh lại thì đã thấy mình ở trên giường.
144 Nhờ phúc của hoàng hậu, Lâm Cửu không chỉ có thể gặp được Hoàng Phủ Thiên Niên, mà còn có phương pháp càng hữu hiệu hơn việc hắt nước trà lên người hắn, nếu đã xem bệnh chữa bệnh thì khó tránh khỏi có sự tiếp xúc thân cận, cho dù là không tất yếu phải tiếp xúc, thì Lâm Cửu cũng phải vắt hết óc tìm biện pháp tiếp cận Hoàng Phủ Thiên Niên.
145 Trong kim liên bình có thể có tàn hồn của Diệt Thiên không a? Chiếu theo lời Trần Khôi nói thì khả năng này rất lớn, nhưng vấn đề trước mắt của Lâm Cửu là y phải làm thế nào để lấy được kim liên bình mà không bị Hoàng Phủ Thiên Niên phát giác.
146 Trong hoàng cung cư nhiên xuất hiện thi thể nam nhân bị móc tim, loại chuyện này có thể nói là nghe thấy mà rợn người, quản chế trong cung nghiêm ngặt, cực hiếm khi phát sinh ra những việc nhỏ nhặt, dù cho có xảy ra thì cũng chỉ giống như thời gian tử vong, huống chi, một cỗ thi thể công khai theo dòng nước trôi tới trước mặt hoàng đế, việc này đã có thể nói là không bình thường rồi.
147 Phụ thân Lâm Phong của Lâm Cửu là đại tướng quân Hoàng Phủ Đế Quốc, thống lĩnh đại quân Nam chinh Bắc chiến, lập nên vô số chiến công hiển hách, tuy rằng mười năm gần đây Hoàng Phủ Đế Quốc thậm chí cả Xích Thổ Đại Địa đều không có chiến loạn lớn gì, chung quanh đều phơi bày cảnh thái bình thịnh thế, nhưng uy danh của Lâm đại tướng quân vẫn khiến người ta nghe nhiều thành thuộc.
148 “Hỏi ý nghĩ thực sự trong lòng huynh!” Thẳng thắn đối diện với ánh mắt của Lâm Phong, vẻ mặt Vân Nhiễm nghiêm túc, thậm chí mang theo một chút nghiêm khắc lạnh lùng, đôi mắt sắc sảo bén nhọn như nhìn thấu những dao động trong nội tâm Lâm Phong.
149 Lâm Cửu an tĩnh ngồi cạnh bàn, Hoàng Phủ Thiên Niên một thân minh hoàng xiêm y an vị bên cạch y, còn hơn một thân huyền hắc, Hoàng Phủ Thiên Niên tựa hồ thích hợp với minh hoàng và kim sắc hơn, càng tôn lên vẻ uy nghiêm hoa quý của hắn, một thân chính khí lăng nhiên, không cho phép bất luận yêu nghiệt nào thân cận.
150 Đi cùng đám người Hoàng Báo, hôm nay Lâm Cửu mang trên vai trọng trách thám tử “Sherlock Holmes” đi tới thi phòng trong cung, dựa theo thủ dụ của hoàng đế, đám người Lâm Cửu thuận lời tiếp nhập thi phòng, vừa khéo gặp một nhóm người khác cũng đang ở trong này kiểm tra thi thể người chết.
151 Lâm Cửu chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng đã chịu không nổi rồi, mùi vị hư thối khiến người ta buồn nôn, vết thương dữ tợn đáng sợ càng khiến y thấy khó chịu, có chút không thở nổi, có điều thấy thần sắc của Hoàng Phủ Thiên Hách tựa hồ cũng không bị ảnh hưởng nhiều, không giống Lâm Cửu sắc mặt tái nhợt tay bịt chặt mũi, trên mặt hắn không có chút nào không thoải mái, giống như phản ứng khi nhìn người thường vậy.
152 Thi phòng dù sao cũng không phải là nơi thích hợp để trò chuyện, nhất là khi Hoàng Phủ Thiên Hách lại nói ra một chuyện kinh thế hãi tục như thế, một thân phận khiến Lâm Cửu có chút không thể tin nổi, Lâm Cửu thật sự rất muốn véo mình một cái xem có phải y đang nằm mơ hay không, phải chăng tất cả mọi thứ phát sinh sau khi y rơi xuống huyền nhai đều chỉ là giấc mộng.
153 Trách nhiệm của Cửu Thiên Thần Liên là gì a?
Lâm Cửu vẫn thường xuyên tự hỏi điều này, sau lại nghĩ, có lẽ Cửu Thiên Thần Liên căn bản không có trách nhiệm gì đặc biệt, chắc là cũng giống như thiên địa linh vật trong truyền thuyết tiên hiệp thôi, rất nhiều thần thú hoặc là thần vật pháp lực vô biên xuất hiện lúc thiên địa sơ khai, trên vai chẳng gánh bất kì trách nhiệm người nào dành cho bọn họ.
154 Thời gian chờ đợi, nó luôn luôn vô cùng dai dẳng buồn chán, cho dù chỉ là một phút đồng hồ mà cũng dài như cả ngày đêm, mãi đến lúc chạng vạng khi hoàng hôn bao trùm lên cả Hoàng Thành, tâm Lâm Cửu vẫn không cách nào bình tĩnh trở lại.
155 Lâm Cửu chỉ nhớ lúc y đang táng mạng khiêu một điệu vũ, đột nhiên một bóng trắng từ trong hồ nhảy ra, móng vuốt sắc bén dưới ánh trăng thảm đạm phản chiếu lại một tia nguy hiểm, ngay lúc đó Lâm Cửu vốn nên thất kinh, nhưng có lẽ Hoàng Phủ Thiên Hách trước đã làm sẵn chuẩn bị tư tưởng cho y, cũng có thể là bởi vì lúc nguy hiểm bộc phát ra cơ trí, Lâm Cửu chỉ trong một cái nháy mắt ngắn ngủi liền biết phải làm tiếp thế nào.
156 Trong thinh không hỗn độn, Lâm Cửu không biết mình đang ở nơi nào, có phải y vừa hôn mê hay không, vậy hiện tại hẳn là đã thanh tỉnh, hay là linh hồn xuất ra bồng bềnh ở thứ nguyên không biết nào đó a?
Một ý nghĩ đột nhiên xẹt qua trong đầu Lâm Cửu, khó thể nào y vẫn còn sống? Hay là, lúc này y đã chết mất rồi, lại tiếp tục ngoạn xuyên không? Phải chăng, người ta sau khi chết sẽ giống y lúc này vẫn bảo lưu được ý thức, nhưng không thể quay về thân xác ngày trước a?
Lâm Cửu bị vây trong thời gian hỗn độn mông lung, rồi đột nhiên cảm thấy đầu óc lộn xộn của y được chiếu sáng, giống như trong thế giới hắc ám đột nhiên bị rọi đèn loá mắt, hoặc là mặt trời giữa trưa soi rọi, trong một mảnh bạch quang chói mắt, Lâm Cửu phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ.
157 Hoàng Phủ Thiên Niên để y xem rồi xử lí, ý tứ có phải là mặc kệ y mắng chửi Hoàng Phủ Thiên Hạ thế nào, thậm chí đánh nữ nhân đó cũng đều được, hơn nữa còn không gặp phải bất kì sự trả thù hay nghiêm phạt gì hay không a?
Đây là lễ vật Hoàng Phủ Thiên Niên ban cho y, bồi thường y?
Lâm Cửu hơi buồn cười, tuy rằng y không nhận thấy lễ vật này có lợi ích gì cho y, nhưng suy nghĩ một chút, nhìn theo góc độ của Hoàng Phủ Thiên Niên, đây cũng có thể nói là một đặc quyền a, một thần tử lại có đặc quyền tra vấn đánh hoàng tộc cao cao tại thượng, một nữ nhân ngay đến Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không thèm để vào mắt, lúc này lại thành tù nhân của Lâm Cửu.
158 Nhìn ra một chút không được tự nhiên của Lâm Cửu, Hoàng Phủ Thiên Hạ nhịn không được lấy tay che miệng cười, đuôi lông mày nhếch lên nói: “Bản cung không phải thực sự muốn giết ngươi, đây chẳng phải bởi vì để Hoàng Phủ Thiên Niên càng thêm tín nhiệm ngươi sao? Ngươi hận ta làm gì a? Bản cung cũng là một nữ nhân mệnh khổ a, trong xã hội nam quyền này, bản cung không muốn giống như nghìn nghìn vạn vạn nữ nhân khác tuân theo sự bài bố của nam nhân.
159 Nghiệp Hoả Hồng Liên không chuyển thế, vậy là Hoàng Phủ Thiên Hách hay là ai, lại đang tính toán mục đích gì, hoặc là lấy tâm tình nào để giúp y, dù là gì cũng không sao cả, Lâm Cửu chỉ thầm nghĩ để Diệt Thiên tỉnh lại, y chỉ cần đại ma đầu tỉnh lại, ngoại trừ việc này ra, cái gì y cũng không quan tâm, cái gì cũng không muốn phiền não!
“Tàn hồn của Diệt Thiên ngươi đã lấy được rồi đi?” Lâm Cửu chìa tay ra, ý tứ rất rõ ràng, y không yên tâm để tàn hồn của Diệt Thiên ở trong tay bất luận kẻ nào, chỉ có gắt gao nắm trong tay mình mới có thể khiến Lâm Cửu cảm thấy an tâm, “Nghiệp Hoả, giao kim liên bình cho ta đi.
160 Một bóng đen cấp tốc xuyên qua màn đêm, ngay sát theo đó là một mạt bóng trắng, một đen một trắng một trước một sau chạy băng băng trong Hoàng Thành, cự ly giữa hai bên vẫn luôn được duy trì, không kéo dài không rút ngắn.