41 Cô phải đi thị Trấn Đa Minh. Việc này cô không cần bàn với Triệu Tĩnh. Ngày 26 tháng 11, thứ Sáu, Triệu Tĩnh vẫn đi làm bình thường, hết giờ làm, anh đi xe đạp đến khách sạn Tây Sơn đón Thiêm Trúc, cả hai cùng về nhà, Thiêm Trúc ngồi phía sau, nói: “Ngày mai anh đi với em.
42 Cô và Triệu Tĩnh xuống xe, anh trả tiền xe. Chiếc tắc xi quay đầu rồi phóng đi. Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh vừa lững thững đi vừa ngắm phố xá. Đúng như người mù nói, bây giờ là “cuối ngày” tranh tối tranh sáng.
43 Thị trấn Đa Minh đang nổi gió, đèn đường đung đưa dữ dội, ánh sáng lúc mờ lúc tỏ như trong một cơn mê. Một con mèo từ trong Ngõ Tối chạy ra, rón rén đi men theo chân tường của các cửa hàng.
44 Hôm nay ngày 25 tháng 12, thứ Bảy. Lục Lục dậy sớm, ra ga mua hai vé chuyến tàu 1655, rồi trở về nhà. Mọi ngày cô không hay làm việc nhà, nhưng trưa nay cô lại dọn dẹp rất sạch sẽ, ngăn nắp, kể cả trên gác rất ít sử dụng cô cũng lau sàn một lượt cầu thang sắt nữa.
45 Trẻ sơ sinh giả, nhà trẻ giả, ngân hàng giả. Gió càng lúc càng mạnh, thổi ù ù. Lục Lục đờ đẫn một lúc rồi mới nói được: “Chúng ta báo công an. ”Chu Xung: “Em cho rằng tay công an lúc nãy là thật chắc?”Lục Lục phân vân: “Ta quay lại báo công an Đồng Hoảng.
46 Trở lại ngày 28 tháng 11 năm 2010, phòng 109 khách sạn Đa Minh. Trong tình thế bị uy hiếp, Khúc Thiêm Trúc đã sát hại Triệu Tĩnh. Sau khi bị tiêm thuốc Cyaniding, Triệu Tĩnh càng lúc càng thở gấp, rồi bỗng ngừng hẳn.
47 Hành lang trống trải chỉ còn lại một mình Thiêm Trúc. Cô nhận ra tường của khách sạn này sơn trắng bóng. À không đúng, ngoài cô ra còn có một người nữa bị khóa trong phòng 209: Triệu Tĩnh.
48 Cô hay ngồi ngoài sân thẫn thờ nhìn lên bầu trời. Thời gian qua khiến cô nhớ lại rất nhiều chuyện. Cô nhớ đến tấm ảnh cưới ma gửi đến hòm thư, di động của cô, và còn có ai đó giơ nó trước ô mắt thần ở cửa nhà cô.
49 Trở lại hiện trường ngày 12 tháng 12. Trường Thành giết hại Hồ Tiểu Quân. Tiểu Quân quá nông nổi. Trường Thành thì cho rằng cái thị trấn nhỏ ở tây nam truyền thuyết nói đến rất hấp dẫn cô thế là anh đi theo cô từ Tần Thị đến đó.
50 Trường Thành ở lại thị trấn Đa Minh chờ một đôi trai gái đến. Anh không ngờ đôi trai gái đó là Chu Xung và Lục Lục. Trường Thành đã phải chờ mất hai tuần.
51 Kể từ đó, Trường Thành không dám đụng đến cái máy tính nữa. Anh hiểu rằng tất cả đều nằm trong tay, trong tầm nhìn của một kẻ giấu mặt. Anh chỉ có thể chấp nhận chờ đợi, làm xong nhiệm vụ rồi anh sẽ phủi tay biến khỏi nơi này; anh sẽ không phải dùng rèm cửa để chùi giày, không phải ngửi những mùi khó chịu, lúc đi ngủ cũng không phải thò tay vào quần cộc tự nghịch ngợm theo thói quen nữa…Từng ngày dần trôi qua.
52 Trốn khỏi thị trấn Đa Minh rồi, Lục Lục và Chu Xung chạy thẳng một hơi, rồi nhìn thấy một thị trấn nhỏ, đi vào rồi họ mới phát hiện ra mình lại đến một thị trấn Đa Minh nữa!Họ lại nhìn thấy bà già chầm chậm đẩy xe nôi từ trong một con hẻm đi ra, mái tóc chải phẳng phiu, sắc mặt trắng lốp…Chu Xung nhìn bà ta, rồi hỏi khẽ Lục Lục: “Em còn khát nước nữa không?”Lục Lục lắc đầu nói luôn: “Không.
53 Cả hai ăn qua loa bữa tối, rồi vào nghỉ ở khách sạn gần đồn công an. Khách sạn có tên là “Trở Về”. Hai cô gái đứng ở quầy lễ tân, một ột thấp mỉm cười lễ phép.
54 8 giờ 30 phút sáng, người công an vạm vỡ gọi điện cho Chu Xung, bảo anh và Lục Lục đến gặp. Hôm nay là ngày 28 tháng 12. Cả hai ăn sáng, rồi đến đồn công an.
55 Ngày 29 tháng 12, Chu Xung và Lục Lục thuê xe đi tìm “thị trấn Đa Minh” như dự định. Lái xe là một ông già gầy ngẳng, rất ít nói. Họ đi theo vài ngả đường, tiến về phía trước.
56 Còn Trường Thành? Anh ta như con chim bị bắn hụt. Chu Xung và Lục Lục đi rồi, anh cảm thấy khách sạn ở Đa Minh không an toàn nữa, phải đi khỏi đây. Anh cầm theo chứng minh thư và tiền bạc, vờ như chẳng có chuyện gì, bước ra khỏi khách sạn.
57 Khúc Thiêm Trúc đi khỏi khách sạn khiến Lục Lục và Chu Xung lo muốn chết. Nhưng không ngờ sáng hôm sau đi tìm, họ lại nhìn thấy cô ta ở sân rộng trước cửa ga tàu hỏa.
58 Sâm sẩm tối hôm sau, khi tàu hỏa chạy đến ngoại ô Bắc Kinh, Lục Lục bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên niềm xúc động mãnh liệt. Thế là cô sắp được trở về thành phố thân quen của mình.
59 Chiều nay mẹ Khúc Thiêm Trúc không đi làm, bà ở nhà nói chuyện với con gái. Cho đến giờ bà vẫn không biết Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh đã đi đến nơi nào, bị sốc bởi chuyện gì, để rồi khi quay về thần kinh trở nên không bình thường thế này.
60 Tối nay Trường Thành đã gặp Hồ Tiểu Quân đúng như lời nói của ông thầy bói mù. Cô cõng cái giá gỗ, chầm chậm đi từng bước, vất vả đi đến gần Trường Thành: “Nặng quá… anh vác hộ em một lúc…” Trường Thành choáng váng, ngã vật xuống sàn bất tỉnh.