Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Cưới Lâu Sẽ Hợp Chương 16: Chương 14

Chương trước: Chương 15: Chương 13



Editor:Thu Lệ

Đường Thư Nhan chỉ cười một tiếng, "Tôi chỉ có thể lo cho bản thân mình, khó có lòng lo cho thiên hạ như cô Đàm đây, về điểm này thì không thể không phục."

Làm sao Đàm Như Ý không nghe ra lời nói châm chọc của Đường Thư Nhan. Cô hết sức cảm kích Hạ Lam đã ra sức giúp đỡ, lại ảo não mình không giúp được gì, hôm nay nghe thấy lời nói bên ngoài thì tán dương nhưng bên trong lại châm chọc của Đường Thư Nhan, rốt cuộc cũng không ngồi yên nữa, cười một cái nói: "Cũng không thể nói là có lòng lo cho thiên hạ, chỉ tiện tay làm trong khả năng của mình mà thôi."

Ánh mắt của Đường Thư Nhan từ từ chuyển qua, dừng lại trên mặt Đàm Như Ý, vẻ mặt vẫn mỉm cười, "Tôi vốn tưởng rằng phải đủ dư thừa mới được xem là tiện tay làm trong khả năng của mình, nghe Cô Đàm nói như vậy, quả nhiên trình độ còn tăng thêm một bậc. Tôi là người phàm tục, ăn, mặc, ở, đi lại giải trí hàng ngày đều cần tiêu tốn, khó khăn lắm cũng chỉ cân bằng thu chi mà thôi."

Nụ cười của Đàm Như Ý nhạt đi, yên lặng một lát mới bình thản mở miệng, "Hiện giờ học phí của tiểu học và trung học đều được miễn hoàn toàn, hai đứa trẻ mà tôi giúp đỡ một năm chẳng qua chỉ tiêu tốn 1000 tệ. Cho dù giải trí hàng ngày có lớn hơn nữa d/đ;l;q'd thì làm sao không góp được 1000 tệ hả? Cho nên tôi nói chỉ tiện tay làm trong khả năng của mình cũng không xem là khoa trương chứ." Cô chậm rãi nhìn Đường Thư Nhan một cái, "Ở miền núi mà tôi dạy có rất nhiều đứa trẻ như vậy."

Đường Thư Nhan lại nhất thời cứng họng, mím chặc miệng cúi đầu lật nướng đùi gà, không mở miệng nữa. Hạ Lam âm thầm cho Đàm Như Ý một ánh mắt tán thưởng, hiệp đấu lần này tạm thời chấm dứt.

Rất nhanh đã nướng xong một nửa nguyên liệu nấu ăn mang tới, Đường Thư Nhan để kẹp và đũa xuống, nghỉ ngơi một chút rồi cười nói: "Tôi sợ có người không thể ăn cay nên khẩu vị nướng tương đối nhẹ. Mang theo gia vị tới đây, mọi người có thể tự thêm." Nói xong bày hành, gừng, tỏi băm, hương dấm, dầu vừng, rau thơm, chao ra.

Đàm Cát đứng dậy giúp Hạ Lam và Đàm Như Ý lấy đồ chấm vào đĩa, Hạ Lam mừng rỡ nhàn rỗi, uống trà lạnh dặn dò: "Lấy nhiều chao một chút giúp tôi nha."

Thẩm Tự Chước ngồi trở lại bên cạnh Đàm Như Ý lần nữa, Đàm Cát nghiêng đầu hỏi anh: "Anh rể, anh có muốn lấy không?"

Thẩm Tự Chước gật đầu. Đàm Như Ý chợt nhớ tới Thẩm Tự Chước có món không thích ăn, đang muốn nói cho Đàm Cát biết thì Đường Thư Nhan ở phía đối diện lại cười nói: "Tự Chước không thích ăn rau thơm và tỏi, cậu Đàm nhớ đừng để nha."

Đàm Như Ý lập tức chấn động, không khỏi giương mắt nhìn Đường Thư Nhan. Đường Thư Nhan đang cúi đầu pha nước tương cho mình và hai người bạn cùng đi, những lời vừa rồi chỉ giống như thuận miệng nhắc tới.

Bạn của Đường Thư Nhan lại nhận ra chuyện này, "Thư Nhan, chỉ dựa vào một lần ra ngoài ăn, lão Thẩm nói mình không thể ăn rau thơm và tỏi hồi ĐH năm 3 mà cậu vẫn nhớ rõ như thế."

Đường Thư Nhan cười cười, "Bạn bè nhiều năm như vậy, chút chuyện nhỏ này còn nhớ không rõ sao? Không riêng Tự Chước, món ăn các cậu thích tôi vẫn nhớ rất rõ." Cô ta đưa đĩa cho người bên trái, "Cậu, một chút ớt và gừng."

Người đó nhận lấy cái đĩa, hớn hở cười đáp: "Đúng vậy. Trước kia, lúc nào hợp tác hai người cũng ở chung một tổ, nếu chút việc nhỏ này cũng không biết thì uổng công hai người sớm chiều chung đụng như vậy rồi."

Đàm Như Ý ở bên cạnh nghe thấy, trái tim dần dần chìm xuống, cắn xâu thịt đã nướng đến cháy vàng một cái, chỉ cảm thấy nhạt như nước ốc. Ai ngờ Hạ Lam lại đưa đầu tới, d/đ'l;q'd nhỏ giọng rỉ tai: "Quen biết với Thẩm Tự Chước lâu như vậy, tốn mười năm cũng không có bản lĩnh đội được danh hiệu bà Thẩm lên đầu, tôi cũng có chút đồng cảm với Đường Thư Nhan rồi."

Đàm Như Ý lại không cho là đúng, nhỏ giọng đáp: "Tôi cũng chỉ nhờ ông cụ Thẩm ban tặng. . . . . ."

Hạ Lam đang muốn nói lại, Đàm Cát đã đưa đĩa tới. Hạ Lam vội vàng nhận lấy, thoáng nhìn vào bên trong, gần như là nửa đĩa chao. Đàm Cát cười một tiếng với cô, "Có đủ không? Nếu không thì thêm chút nữa."

Hạ Lam cười nói: "Đủ rồi đủ rồi, ăn nhiều cũng rất mặn."

Bên này Đàm Như Ý vẫn cảm thấy buồn bã, Thẩm Tự Chước chợt gắp mấy miếng khoai tây, bỏ vào đĩa trước mặt cô, nhỏ giọng nói: "Đây là khoai tây tôi nướng, nếm thử một chút xem."

Lúc này, Đàm Như Ý mới phục hồi

Loading...

Xem tiếp: Chương 17: Chương 15

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Em Muốn Trốn Sao Bảo Bối

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 100


Thái Hư Kiếm Ý

Thể loại: Đam Mỹ, Võng Du

Số chương: 50



Hứa trao em kim ngọc lương duyên

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15


Câu truyện tuổi 23

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 29