61 Chuyện sau đó có thể nói là rất giống hài kịch, sau khi mệnh lệnh của tôi truyền xuống, sáu gã sinh viên năm 3 năm 4 đầu tiên là dại ra, sau đó lại biểu hiện như bừng tỉnh đại ngộ.
62 Một mái tóc chảy xuôi như thác nước, ngọn tóc đen dài muốn chạm đất, bao bọc lấy gương mặt trắng như bạch ngọc, điên đảo chúng sinh, thân hình cân đối, hoàn mỹ đến từng tấc thịt, so với người mẫu chỉ có hơn xa, trên đầu đội một cái nón màu lam, quần bò lửng, lộ ra bắp chân trắng noãn tinh tế, quả thực là một nữ tử khiến cho người ta đau đầu.
63 Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ đi theo sau bóng dáng Hồ Tiên. Đương nhiên, trong giờ phút đó, có một số chuyện mà tôi cũng không biết được. Nói thí dụ như, trong lúc này, tôi không biết rằng, ở nơi xa xa cách chúng tôi cả trăm thước, có một tên con trai vẫn đứng trân trân, cau mày nhìn tôi cùng Hồ Tiên càng ngày càng khuất bóng.
64 Hồ Tiên vươn bàn tay, nắm lấy bông hoa bồ công anh không biết từ nơi nào bay tới, nàng mở ra bàn tay ôn ngọc, nhẹ nhàng thổi, hoa bồ công anh theo gió bay xa, nhìn về phía hoa bồ công anh bay mất, Hồ Tiên liếc mắt nhìn tôi một cái.
65 Hồ Tiên đại triển thần uy, hạ gục hai người, tên côn đồ để tóc bờm ngựa còn lại sớm đã sợ đến mức mất hồn, người thông minh lúc này nhất định sẽ chọn giải pháp tốt nhất, đó chính là —— chạy.
66 - Cầu xin các người cho tôi thêm vài ngày nữa, chúng tôi vẫn chưa tìm được phòng trọ khác, con trai cùng con gái tôi vẫn còn đi học, nếu như phòng trọ quá xa trường sẽ ảnh hưởng tới chúng, cầu xin các người thư thả cho tôi vài ngày được không? Tôi van xin các người!Mẹ tôi thân thể không tốt lắm, giờ phút này lại đang ngã quỵ giữa đám đông, giọng nói khàn khàn yếu đuối khóc xin, sức khoẻ mẹ đã không có, gương mặt gầy khô càng trở nên trắng bệch.
67 Nghe tôi nói xong, chủ nhà Tiễn càng thêm nhăn nhó. Ông chậm rãi đánh giá tôi từ trên xuống dưới, hừ một tiếng, nói:- Tuổi còn trẻ, học rộng hiểu nhiều.
68 Quận Hồ, thành phố Vô Tích, đường Quan Sơn, Đại Viện, lầu 12, phòng 301. Đây là nơi Phó thư kí Thị ủy, Phó Thị trưởng, Bí thư Lý Ngọc Giang ở, ngoại trừ Thư ký Thị ủy, Thị trưởng, Phó Thị trưởng Thường vụ, Phó Thị trưởng ra thì có thể nói Lý Ngọc Giang là đại nhân vật có vị trí quan trọng ở thành phố này, còn về quyền lực thì e rằng cũng nằm trong top 5.
69 - Con mẹ nó, phòng này sắp sập rồi!Lý Ngọc Giang nổi giận, thế nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ hoảng sợ, hắn vội vàng lấy cái quần đùi ở đầu giường mặc vào, sau đó quay về phía người đang nằm nghiêng trên giường, vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn Ngô Diễm Phương nói:- Còn không mau chạy đi?Nói xong Lý Ngọc Giang cũng không quay đầu lại nhìn Ngô Diễm Phương nữa mà nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa chạy Lý Ngọc Giang vừa tính toán trong đầu là rốt cuộc ai lại ăn gan hùm mật gấu mà dám đến phá phòng của mình.
70 - Ha ha, mày có thể kiểm soát cả thành phố Vô Tích, đúng là như vậy thật, nhưng taoo có thể kiểm soát sinh mệnh của mày. Tôi lạnh lùng mỉm cười, sau đó nói:- Mày cho rằng mày có thể dựa vào cái vị trí hiện tại của mày sao ? Không có tao thì liệu mày có thể có được vị trí của Trương Quốc Hoa không?- Cái gì, có thể.
71 Chiều hôm đó, Lý Ngọc Giangnhấn điện thoại gọi cho Sở Giao thông vận tải, trong cương vị là Thư Ký - Phó Thị Trưởng thành phố để gây áp lực lên phía bên kia.
72 Úy Văn Long đứng nghiêng nghiêng đầu, hắn nhíu mày ra vẻ không hiểu, sau đó thay đổi nét mặt để chuyển chủ đề cuộc nói chuyện: - Cẩn thận với bọn Tào Vũ a, bọn chúng đều thấy anh đi cùng cô gái đó.