21 Mẹ chết rồi?Nghe những tiếng khóc đứt quãng của A Tuyết khiến cả người tôi như tê liệt, thân thể cứng đờ, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ được gì nữa.
22 Nhìn tờ chi phiếu nhăn dúm trong tay tên kia tôi đã hít một hơi sâu, sau đó vì trong lòng quá căm hận và đau xót nên đã bật cười chua chát. Có vài người khi sự phẫn nộ đến đỉnh điểm thì cũng sẽ bật cười, một phần là để khiêu khích, châm chọc đối phương, một phần là tự cười chế giễu cho hoàn cảnh của bản thân.
23 Tôi ôm A Tuyết, hai người khóc nức nở ở trong bệnh viện. Một lúc sau tôi lấy lại bình tĩnh, hỏi:- A Tuyết, anh nằm đây bao lâu rồi?- Bây giờ là mười giờ, anh ngất đi cũng gần một ngày rồi.
24 Buổi chiều hôm đó tôi yêu cầu được xuất viện để đi dạo, A Tuyết ngăn tôi lại và lo lắng hỏi tôi muốn làm gì, nó sợ tôi lại làm việc ngốc ngếch và lo lắng cho vết thương của tôi.
25 Nhìn thấy tên mình nằm sờ sờ trong danh sách đăng kí, tôi chẳng khác nào bị sét đánh ngang tai. Tại sao lại là tên của tôi? Thậm chí tôi còn nghi ngờ là có người cùng tên với tôi, nhưng đến khi nhìn lại dãy số chứng minh nhân dân thì lòng tôi chùng xuống.
26 Vì tôi đã có sự chuẩn bị trước nên khi ra lệnh cho chủ quán mặc dù tôi nói rất nhỏ nhưng lại lưu loát, có thể bảo đảm là không một ai có thể nghe thấy mệnh lệnh của tôi trừ chủ quán ra.
27 Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc, nói với Lí Vân:- Trong ba người đó mày thân với đứa nào nhất, ai tin tưởng mày nhất?- Mã Sở. Lí Vân nói. - Được, vậy mày gọi điện thoại cho nó, nói nó ngay lập tức đến đây, đang có việc tốt chờ nó, nếu nó hỏi là chuyện gì thì cứ kêu nó đến rồi sẽ biết.
28 Không chịu đến à? Chẳng lẽ Trương Nhạc biết được chuyện đang xảy ra ở đây sao? Không thể nào, Trương Nhạc không có thiên lý nhãn thì làm sao biết được tôi đang ở đây được?Nói như vậy.
29 - Lí Vân, Mã Sở, bọn mày muốn làm gì?Không kịp phòng bị và bất ngờ bị ấn ngã xuống đất nên Trương Nhạc nhất thời chửi mắng. - Tụi mày thông đồng với nó để đối phó tao à?Nói xong Trương Nhạc cố gắng đứng lên và đẩy hai tay của Lí Vân, Mã Sở ra.
30 - Thả mày, cũng được. Tôi nhẹ nhàng khom lưng xuống nói với Trương Nhạc:- Tao ày một sự lựa chọn, hoặc là kêu bố mày đến đây chết thay ày, hai là mày phải chết ngay tại đây.
31 - Á. . . . . . . . . . . á. . . . . . . . . . á. . . . . . . . . . tôi chết mất. . . . . . . . . tôi chết mất. . . . Toàn thân Trương Nhạc run lên bần bật, hai tay ôm lấy ngực, hắn kêu gào nhưng giọng của hắn ngày càng yếu đi, máu trên người hắn vẫn tiếp tục chảy lênh láng trên mặt đất, cơ thể hắn sau một hồi run rẩy thì dần dần bị cứng đơ.
32 - Trương Quốc Hoa, ông có muốn biết con trai của ông đang ở đâu không?Tôi nhìn Trương Quốc Hoa và lạnh lùng hỏi. Về phần hai tên vệ sĩ mà Trương Quốc Hoa mang đến thì tôi không thèm để mắt tới.
33 Đây là thắng lợi cuối cùng của tôi. - Cầm một khẩu súng trong tay ông đi và nói bọn họ là do ông giết, nơi này là do ông đốt, mọi chuyện hôm nay là do một mình ông gây ra, không liên quan gì đến tôi hết.
34 Bước ra khỏi Ngân Nhạc, ở bên ngoài có rất nhiều người vây xung quanh, những người ấy đều nhìn thấy Mã Sở và Lí Vân đến đây, tôi thấy trong đám người ấy có Trương Quốc Hoa, lão đang vẫy hai tay và la hét như một kẻ điên.
35 Sau khi nghe mệnh lệnh của tôi thì mắt Kim Na từ trạng thái đờ đẫn đã trở lại lanh lợi như bình thường. Tôi nói cho cô ấy một loạt lí do để trả lời với cảnh sát.
36 Người bình thường chắc chắn không thể có được khả năng ấy, cho dù là học nhanh như gió, có trí nhớ siêu việt của một thần đồng thì cũng không thể nào đọc lướt qua mà nhớ rõ như vậy được.
37 Nhìn thấy trong tay có màu đỏ sẫm, đầu óc tôi quay cuồng, một lúc lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh. Tại sao nước mắt của tôi lại là máu?- Anh, mắt của anh làm sao vậy? Tại sao lại như vậy?A Tuyết hoảng sợ nhìn tôi nói.
38 - Anh ơi, các người làm gì vậy? Sao lại làm vậy với anh tôi? Sao lại bắt anh tôi?Nhìn thấy hai gã cảnh sát định đưa tôi đi thì A Tuyết cuống cuồng chạy từ trong nhà ra kêu lên.
39 Tôi không nghĩ đến việc cảnh sát lại dùng đến máy phát hiện nói dối để kiểm tra lời khai của tôi. Tim tôi đập mạnh. Cái này đúng là phiền phức, dùng tới dụng cụ tinh vi như vậy chỉ sợ những lời nói dối của tôi sẽ bị vạch trần thôi.
40 - Vương Nhất Sinh. . . . sao cậu lại ở đây?Kim Na đang ở sau tôi, mặc một bộ trang phục mùa đông, đầu đính vài hoa lê, vóc người thanh mảnh, ánh mắt ngây ngô, nhìn biểu hiện của Kim Na tôi đoán chắc là cô cũng vừa mới thoát khỏi "Câu hồn thuật" của tôi.