61 Cuộc sống cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua, đỗ vĩ minh vẫn duy trì mỗi tháng gửi thư một lần. Tin tức trong thư dần dần làm đỗ vĩ minh cảm thấy vui mừng, thế cục biên quan đang chậm rãi chuyển biến, ưu thế của thân quốc đã dần dần hiển hiện ra.
62 tần chưởng quầy, mấy món này mùi vị thật thơm, quả nhiên là thiên hương lâu, cửa hàng nhỏ của ta có lẽ đời này cũng không làm ra được mùi vị này. ”
Là người thì đều thích nghe lời hay, tần chưởng quầy nghe được đỗ vĩ minh khen ngợi đồ ăn nhà mình, cũng rất đắc ý.
63 Đỗ vĩ minh nhận được thư của cảnh nguyên, nói không lâu nữa sẽ rời biên quan,có thể sẽ đến thắm hắn, nhờ hắn giúp quét tước tòa nhà trên trấn một phen.
64 Lưu cảnh nguyên có chút bi thảm vượt qua buổi tối này, vọt nước lạnh tắm hai hồi, ở ngoài phòng cho dịu cuối cùng mới giải quyết được vấn đề của mình.
65 Hai ngay sau khi lưu cảnh nguyên hết sốt thì dọn vào nhà mình mua, cùng chuyển đi còn có đỗ vĩ minh và oa nhi, chu văn, vương võ, lý do chính là một người ở tòa nhà lớn như vậy rất tịch mịch… khi đỗ vĩ minh nghe cái lý do đó thì khóe miệng liền co rút, tịch mịch, cảnh nguyên ngươi làm vương gia nói thế không khỏi có chút kỳ quái.
66 Ngày hôm sau khi đỗ vĩ minh tỉnh lại mặt trời đã lên cao. Cảm thấy hơi đau đầu, ngày hôm qua hình như uống quá nhiều, mình chắc không làm chuyện gì mất mặt chứ.
67 Bởi vì đã là ngày tết, cho nên trên ngã tư đường lạnh lẽo vắng vẻ, đại đa số cửa hàng đều đóng cửa, có cảm giác hiu quạnh chứ không phồn hoa như trong dự đoán của đỗ vĩ minh.
68 Bởi vì đã là ngày tết, cho nên trên ngã tư đường lạnh lẽo vắng vẻ, đại đa số cửa hàng đều đóng cửa, có cảm giác hiu quạnh chứ không phồn hoa như trong dự đoán của đỗ vĩ minh.
69 Mất mặt muốn chết.
Đỗ vĩ minh cùng lưu cảnh nguyên ngồi hai kiệu. Đỗ vĩ minh không biết, bình thường cảnh nguyên tiến cung đều cưỡi ngựa, hôm nay lạnh sợ hắn ăn không tiêu mới đổi sang ngồi kiệu.
70 “thiếu gia, cậu tỉnh rồi à?”
“chu văn, có phải năm mới đến rồi không. Bên ngoài đều là tiếng pháo. ”
“đúng vậy, cung chúc thiếu gia phúc thể an khang, tiền tài như nước.
71 Đỗ vĩ minh nghe thế thì thật sự ngây người. Ánh mắt trừng thật to, miệng sắp nhét vừa một quả trứng đà điểu
“ngươi nói cái gì?”
“ta nói ngươi có nguyện ý ở cùng ta cả đời không?”
Đỗ vĩ minh lắc lắc đầu, lấy tay sờ sờ trán cảnh nguyên, ừ, hơi nóng, có lẽ là uống hơi nhiều nên nói mê.
72 Đỗ vĩ minh lần này rời kinh đô thật có chút uất ức, khi đến là phong quang từ cửa chính đi vào, khi đi là lén lút rời đi từ sau. Tuy cảnh nguyên nói cho mình thời gian suy nghĩ, nhưng mỗi ngày đối mặt với hắn, đỗ vĩ minh cảm thấy đầu mình sắp biến thành tương hồ.