21
Không biết có phải vì cậu đang bệnh hay không, mà nam thần đối xử với cậu rất tốt.
Mua cháo đưa nước là điều hiển nhiên, mấy ngày liền sau khi tỉnh lại đều thấy chăn gọn gàng, không có anh ở đầu sông em ở cuối sông.
22
Ngày 2 tháng 1, trời xanh mây trắng, những tia nắng xua tan cái lạnh của mùa đông.
Thừa dịp nam thần ra ngoài mua cam sành, cậu hớn hở lăn qua lăn lại trên ghế, bám riết lấy ảo tưởng mà tự hỏi đi hỏi lại một câu:
Boss anh quả thật có thích ‘đè’ câu hay không a ha ha ha ha.
23
Đầu óc trống rỗng, cậu cái gì cũng chẳng muốn nghĩ.
Khi nam thần vào nhà cởi giày, cậu đang ôm đầu gối ngồi trên sàn, ngơ ngác ngẩng đầu lên hỏi anh:
“Mua ít hay nhiều cam đó?”
Anh cầm hộp gói to, đáy mắt khẽ hiện ý cười, nói:
“Hai quả.
24
“A Ngôn? A Ngôn! Tính tiền. Phát ngốc cái gì đấy?”
Cậu đáp lại hai tiếng, nhìn vào máy báo giá, nói với thằng nhóc nhuộm quả đầu y chang con vẹt:
“Ba mươi sáu tệ rưỡi.
25
Khi gặp lại bạn thời đại học trong cửa hàng tiện lợi đã là hai tháng sau.
Lão Đại mặc quân phục, dáng người cao ráo, anh khí bức người. Cậu nhìn đông ngó tây, rón rén đi lại phía sau lưng gã, lựa thời cơ thích hợp đập một cú thiệt mạnh.
26
Cậu đem chuyện kể một lượt từ đầu đến đít, có rượu vào nói năng có chút bừa bãi, nhiều lúc còn cười ngu.
Lão Đại nghe xong, chọn đúng chỗ ngứa mà hỏi:
“Đơn giản mà nói, bây giờ cậu tính sao?”
Cậu chìa 2 ngón tay ra, ăn nói không rõ ràng:
“Hai lựa chọn.
27
Nam thần mặc chiếc áo len màu nâu, từng bước, từng bước đi về phía này.
Đến nơi, nhìn một thân toàn mùi rượu của cậu bằng ánh mắt phức tạp.
Hai tuần không gặp, nam thần không có thay đổi gì lớn.
28
Ngày trở về kết thúc hòa bình và yên tĩnh.
Sáng chủ nhật nam thần cầm dây thun đứng trước giường trịnh trọng nhìn cậu, dọa cậu thót tim.
Cậu lúng ta lúng túng như gà mắc thóc, mấp máy môi:
“Boss, anh có gì phân phó?”
Nam thần không nói, ngồi xuống trước mặt cậu, giường bị lõm xuống chút chút.
29
Lúc thái rau, cậu không cẩn thận thái vào tay. Nhìn chòng chọc vào đầu ngón tay đang rỉ máu, cậu kích động chạy ra phòng khách.
Vẻ mặt đáng thương giơ ngón tay bị thương trước mặt nam thần đang ngồi làm việc:
“Boss Boss, tôi bị thương.
30
Leng keng, leng keng, leng keng leng keng leng keng leng keng leng keng leng keng.
Cái cảm giác này … Sắc mặt cậu đại biến, chặn tay nam thần đang chuẩn bị mở cửa, suy sụp hạ mắt:
“Để tôi …”
Người này mới ấn chuông hai lần đã mất kiên nhẫn, nếu ngươi không mở cửa, khả năng cao là gã sẽ tiếp tục ấn chuông – đến khi có người ra mở cửa mới thôi, hoặc đến khi chuông cửa ‘lìa đời’ mới chịu dừng.
31
Cậu đối với trí tưởng tượng phong phú của Boss không còn gì để nói, mở cửa phòng bếp dự định chuồn ra phòng khách.
Lão Đại hưng phấn nhìn sang bên này quan sát bọn cậu, nam thần bất chợt kéo tay cậu làm cậu hơi lảo đảo.
32
Ban đêm, cậu nằm trên giường, gối đầu lên chân nam thần, đắp chăn cẩn thận.
“Ngày hôm nay đã hôn ngủ ngon rồi, giờ còn muốn không?”
Tỉnh tỉnh mê mê lấy 5 ngón tay tung hoành nghịch ngợm trên lưng nam thần:
“Muốn.
33
Sau hôm tán gẫu với Lão Đại, cậu bắt đầu cố ý để tâm đến tin tức kinh tế, tài chính.
Mỗi sáng cùng ăn bánh bao với nam thần, kinh hãi phát hiện không biết từ bao giờ, bọn cậu xem đều là tin tức được phát lại trên TV vào lúc 8 giờ sáng.
34
Cơm nước xong xuôi, nam thần mặc tây trang. Tóc chải chuốt chỉnh tề, nhìn từ phía sau là cả một giai thoại ưu tú.
Đã lâu không nhìn được dáng vẻ này của anh, có chút quen thuộc lẫn chút xa lạ.
35
Nhờ việc tâm lý cứ khuyên bảo cậu không nên hỏi đến, cùng với thái độ không chịu hợp tác của nam thần, làm cậu chẳng thu được tin tức gì.
Nhưng mà vào một đêm nào đó nam thần không về, cậu ngứa tay mở laptop.
36
Kế đó thời gian trôi qua thật yên tĩnh, trong đầu cậu chỉ có một ý niệm:
“Anh ấy thành công …”
Cậu thật vô dụng đúng không?
Để thư lại rồi bỏ đi, bất cáo nhi biệt [1]? Hay là đợi anh về, cưỡng hôn một lần mới bỏ đi?
Lại cảm thấy, chi bằng đối mặt nói rõ ràng đi.
37
Khi trở về nam thần mang theo một thân mệt mỏi, tây trang phẳng phiu lúc sáng nay đầy nhàu nhĩ.
“Ở ngõ nhỏ vẫy tay với Tiểu Ngôn, vậy mà có nhìn thấy em đâu.
38
Ngồi trên ghế ôm đầu gối, run run nhận lấy ly trà nóng nam thần rót cho.
Ban nãy, bị dọa, một, một, trận, lớn …
Hớp một ngụm nhỏ, ánh mắt tự động né tránh, cơ mà nam thần lại nhìn cậu hết sức chăm chú.
39
Nam thần ôm chầm lấy cậu, đem đầu cậu làm ổ ở vai anh.
Cậu theo thói quen nghịch nghịch ngón chân anh, hai bàn chân không yên phận táy máy.
“Anh biết hết, Tiểu Ngôn.
40
Ban đêm, hai người lẳng lặng nằm trên giường.
Cậu ôm cánh tay anh, tâm tình không thể bình tĩnh:
“y da, Boss, em còn tính vô chùa làm hòa thượng cơ.