121 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Tư lệnh uống hết rượu trong ly, hướng về phía Lý Quân trưởng cười đến ý vị thâm trường.
122 Tháng 3 năm 1939, Quảng Tây Tân Dương.
Lý Quân trưởng một thân quân phục quan tướng vàng nỉ, bên hông buộc đai võ trang, giày bốt ống dài bóng lưỡng, không mang quân mạo, tóc đen nhánh mới cắt ngắn ngủn, nhìn anh tư hiên ngang, tinh thần chấn hưng.
123 Hà Nội.
Trên giường bệnh bệnh viện Giáo hội, Mai Cửu im lặng nằm, y nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, môi nhạt như màu nước. Trong mắt Lục Trọng Lân, y như một đóa hoa mai từ đầu cành rơi xuống, tinh mỹ, lại yếu ớt như vậy.
124 Dưới màn đêm, một chiếc phi cơ quân dụng từ sân bay Hà Nội lặng yên cất cánh.
Trong tiếng nổ vang lớn của động cơ, Lục Trọng Lân nhìn về phía cửa sổ ngoài thành tàu, lòng tràn đầy thê lương bi tráng.
125 Tạ Viễn buông microphone, trên mặt còn mang theo hơi chút sửng sốt.
Hắn đường đường Tư lệnh Trưởng quan một chiến khu, cứ như vậy bị một Quân trưởng – thủ hạ của mình mắng cẩu huyết phun đầu?!
Lý Hổ mang quân 5 là dòng tâm phúc của hắn, trong đó sư 118 bởi vì được phối trí rất nhiều trang bị Mỹ chế, đại bác cỡ lớn, càng là át chủ bài trong dòng.
126 Tạ Viễn từ trong xe jeep ra, đầu tiên mắt chú ý tới lại không phải là Lý Hổ.
Một đoàn quân nhân quần áo tả tơi, vết máu đầy người đứng bên đường, mở mắt nhìn một hàng công- voa chạy đến, lại mở mắt nhìn mọi người vây quanh Tư lệnh quân trang phẳng phiu, quân hàm phù hiệu đầy đủ mọi thứ, sửa soạn rạng rỡ sinh huy từ trong xe đi ra, lại không hề phản ứng.
127 Giữa núi non trùng điệp, tiếng ca cao vút vang vọng trong trẻo mà bi thương,“A ca* vượt núi về nhà a
~ Em gái đợi anh nước mắt chảy a
~”
*Đại ca, anh, huynh.
128 Lý Hổ ngẩn người, cầm lấy túi văn kiện trước mặt, mở ra, cẩn thận nhìn.
Một chồng giấy thật dày, đều là chữ nòng nọc xoay đến xoay đi, hắn chỉ nhìn hiểu được con số trong đó.
129 Tạ Chủ tịch danh Sâm, tự Chấn Sơn, hiệu Úc Xuyên cư sĩ. Trần Quận Tạ thị hậu nhân, có gia phả tự Đông Tấn lưu truyền tới nay làm chứng.
Trần Quận Tạ thị cùng Thái Nguyên Vương thị, “Vương Tạ” hợp xưng, cao môn* nổi tiếng.
130 Tạ tiên sinh bản thân cưới xong bà lớn, am hiểu hôn nhân có khả năng mang đến chỗ tốt. Vì thế từ lúc Tạ Viễn vẫn là đứa trẻ bi bô tập nói, lão thả mắt, tìm kiếm kỹ càng xung quanh, muốn tìm một môn việc hôn nhân, để nhi tử tương lai có thể được lợi ích chi tiêu lớn nhất.
131 Tạ Chủ tịch chưa bao giờ nâng con hát.
Nạp thiếp là vì quảng tử tự*, cũng là bất đắc dĩ. Lão cả đời vì nước vì dân làm lụng vất vả, bên người dù sao cũng phải có người chăm sóc, như vậy mới có thể trấn an vong thê trên trời có linh thiêng, để bả yên lòng.
132 Y Tạ Chủ tịch chứng kiến, Lý Hổ người này sâu không lường được.
Hắn thân là tài tướng Cộng đảng, cam nguyện bỏ tư thái đi làm bậc chuyện bỉ ổi này, tâm cơ sâu, thủ đoạn ngoan đúng là hiếm thấy! Xem thái độ nghịch tử, còn dường như rất hưởng thụ…
Nhưng một tên đàn ông trưởng thành mù con mắt, có tư sắc gì đáng nói? … Hay là, nghịch tử kế hoạch tương kế tựu kế, trái lại làm lôi kéo hắn lại?
Lão tận tình khuyên bảo, nhắc nhở nghịch tử không thể sơ suất, cẩn thận muốn đánh nhạn, lại bị đại nhạn mổ mắt.
133 Tạ Chủ tịch nghiêm mặt đen ở bên cạnh như hổ rình mồi rình coi nửa ngày, mới rời đi.
Quay người lại, thì gặp bà Năm sang cung thỉnh dùng cơm. Lão một bụng sầu lo, lập tức tìm được nơi trút ra, mắt mở trừng trừng hướng về phía bà vợ bé giận dữ mắng mỏ một tiếng.
134 Ép duyên bất thành, Tạ Chủ tịch giận dỗi.
– Nghịch tử đây là muốn đối nghịch với ta. Mạnh gia tiểu thư có không tốt, cũng là con gái hàng thật giá thật! Nàng có thô man đến mấy, còn có thể thô man hơn tên Cộng đảng đó?! Mà thôi mà thôi, về sau mấy việc vớ vẩn này, lão nhân ta không nhúng tay vào nữa!
Lão dỗi lại khổ người bên cạnh.
135 Vô luận con cái hoang đường thế nào, làm cha mẹ chung quy là cuồng dại một mảnh. Tạ Chủ tịch có phẫn nộ mấy, cũng không thể không lãnh tĩnh xuống, tự mình đi tìm tên họ Lý Cộng đảng, để hỏi đến tột cùng.
136 Tạ Chủ tịch đối với việc Lý Ủy viên bỏ xuống chức vụ bên Cộng đảng, trái với kỷ luật, quyết đoán đến bên lão không có vẻ mặt gì tốt.
Tình hình này như lừa đại cô nương bỏ trốn, bước ra bước này, vốn còn phải dụ dỗ lừa gạt, giờ xem đều có thể bỏ, lại vừa lúc nhân cơ hội này lập quy củ.
137 Tạ Chủ tịch ở trong lòng nhíu nhíu mày. ‘Thô bỉ. Tình nghĩa và tình cảm cũng không phân rõ. ’
Nhưng lão mặt ngoài lại như không có việc gì gật gật đầu.
138 Tạ Chủ tịch già đi.
Một năm trước sau lần bị trúng gió, thân thể liền rốt cuộc không thể phục hồi như cũ, đầu choáng mắt hoa ngồi ở trên ghế mây, lão biết rõ mình sắp gần đất xa trời rồi.
139 Cửa xe mở ra, hai gã nam tử một trước một sau bước ra.
Lúc này mưa vừa ngừng, gạch xanh ở trạch viện còn ướt sũng, tường che im ắng có cẩm đang mọc lan tràn, xung quanh trước mắt đều là màu xanh biếc.
140 Nhà ăn Tạ trạch vô cùng đơn giản, chỗ đặc biệt duy nhất, chỉ tại xây trong đình viện, bốn phía mở cửa sổ, từ lăng hoa cách nhìn ra, mãn nhãn đều là xuân sắc dạt dào.