“Mai Mai, không phải tiểu quai nói hôm nay chúng nó sẽ về sao?” Tay Mặc Tuyển Thần cầm tờ báo hỏi.
“Tuyển Thần, anh đã hỏi rất nhiều lần rồi, chúng nó từ nơi đó về mất ba tiếng, có lẽ phải giữa trưa mới về đến nhà.” Lan Tuyết Mai bất đắc dĩ nhìn chồng mình đang quá nhớ con gái.
“Mỹ nữ, mẹ mặc kệ ông ấy, ông ấy là rảnh rỗi đến phát hoảng.” Mặc Giác ngồi bên cạnh ăn anh đào, làm ra vẻ không chút để ý, đương nhiên, đó là khi bỏ qua việc thỉnh thoảng cậu lại đưa mắt nhìn ra cửa.
“Tiểu tử thối, cút ra xa lão tử một chút.” Mặc Tuyển Thần nhìn cậu lại thấy khó chịu.
“Được rồi, Tuyển Thần, mau tới phòng bếp phụ em đi, tiểu quai thích ăn món Phật nhảy tường của anh nhất đó.”
Mặc Tuyển Thần vừa nghe vậy, không tìm Mặc Giác tính sổ nữa, vội vàng đi vào bếp, không chuyện gì quan trọng hơn chuyện mà bà xã giao!
Mặc Giác đi tới cửa nhà, tựa nửa người lên cửa, nhìn đăm đăm về phía con đường trước nhà, chốc chốc lại lấy di động ra nhìn, ừm, không có tin nhắn hay cuộc gọi nào, lòng cậu có chút tủi thân, đã lâu như vậy rồi mà em gái nhỏ vẫn không liên lạc với cậu, có phải đã quên người anh hai này rồi không? Nếu sớm biết như vậy cậu cũng đi theo rồi, hối hận quá.
Mặc Giác nghĩ tới quên hết mọi thứ nên không phát hiện trên con đường kia, một chiếc Jaguar XJ đơn giản mà xa hoa chậm rãi đi đến, lúc đến cạnh biệt thự thì dừng lại.
Cửa xe bên phải mở ra trước, vẻ mặt Mặc Dận không vui nhìn Mặc Khuynh Thành, cho dù sốt ruột muốn về nhà cũng không nên vội vã như thế chứ, sau đó lại tự trách bản thân mình quá chậm chạp, vậy mà lại bỏ lỡ cơ hội mở cửa xe cho cô.
Mặc Khuynh Thành lè lưỡi, cô cũng không còn là trẻ con nữa, anh cả cứ chiều chuộng cô như vậy, cái gì cũng không để cô làm, chuyện này đối với cô bây giờ không phải là chuyện tốt.
“Anh hai!” Mặc Khuynh Thành nhìn cảm xúc trên khuôn mặt Mặc Giác không ngừng thay đổi, hơi tò mò, không biết anh ấy nghĩ gì mà nhập tâm như thế, cô đã về mà cũng không phát hiện.
“Ừ?” Mặc Giác theo phản xạ ngẩng đầu lên, đôi mắt không chút cảm xúc, chỉ có vẻ mờ mịt.
“Khuynh Thành, em về rồi?”
Mặc Khuynh Thành không vui, trong lòng cũng sáng tỏ, bản thân mình đã nghĩ ra rất nhiều cách nghênh đón cô về nhà, cuối cùng anh hai lại bình tĩnh như