Dù thời tiết có sáng sủa đẹp đẽ thế nào cũng đều không át nổi hơi thở của Văn Tư Tư.
Lạnh lẽo, u ám, như cuồng phong khàn giọng gào thét.
"An An, chúng ta đi thôi." Mặc Khuynh Thành nói.
Lê An An bĩu môi, liếc mắt nhìn Văn Tư Tư một cái, bỏ đi theo Mặc Khuynh Thành.
Sân thể dục dần dần thưa người, chỉ còn lại Văn Tư Tư và Tô Thụy đứng ở đó.
"Anh Thụy..." Không biết qua bao lâu, Văn Tư Tư mới tìm lại được giọng nói của mình.
"Đi thôi." Bao nhiêu lời muốn nói, đưa tới bên miệng cũng chỉ còn lại hai chữ.
**
"Khuynh Thành, sao vừa rồi cậu lại kéo tớ đi sớm thế chứ, cậu không nhìn khuôn mặt tái mét của Văn Tư Tư kìa!" Lê An An oán trách nhìn Mặc Khuynh Thành, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Văn Tư Tư, cô thật muốn dùng di động chụp lại mà.
"An An, nếu lúc đó cậu lấy di động ra chụp, Văn Tư Tư có thể lập tức ngồi sụp xuống khóc lóc, sau đó uất ức nói rằng cậu độc ác, cô ta giỏi nhất là giả làm bạch liên hoa, khiến cho tất cả mọi người đều phải chú ý đến cô ta."
"Mình sẽ vạch trần cô ta lần nữa, mình không tin tất cả đều bị mù!"