Nếu Lê An An không biết Mặc Khuynh Thành không sao, cô chắc chắn sẽ chạy tới.
Chỉ thấy trên đường chạy, vốn vị trí thứ hai, thứ ba là Hà Hân và Mặc Khuynh Thành, bỗng cùng lúc ngã xuống đất, chẳng qua người ở phía dưới là Hà Hân.
"Bạn học Hà, cậu không sao chứ?" Mặc Khuynh Thành ngã trên người cô ta, vẻ mặt quan tâm.
"Không, không sao." Mặc Khuynh Thành không nặng, điều duy nhất khiến cô ả thấy không ổn là chính mình muốn ngáng chân cô ta, lại trực tiếp bị đè ở dưới.
"Không sao là tốt rồi."
Mặc Khuynh Thành chống hai tay muốn đứng dậy, ai ngờ vừa chống người liền bị ngã xuống.
"A!"
"Hà Hân!"
"Mặc Khuynh Thành, cô làm gì vậy!?"
Mặc Khuynh Thành bị Hạng Giai hung hăng đẩy sang một bên, khuỷu tay va mài xuống đất, cọ xát ra vết máu.
"Hạng Giai, cô làm gì vậy!?" Lê An An thấy vết thương ở trên tay Mặc Khuynh Thành, đau lòng một hồi, hung hăng trừng mắt nhìn Hạng Giai.
"Tôi làm gì ư? Nếu không phải tại cô ta, Hà Hân sẽ không bị thương! Thực lực của Hà Hân mọi người đều biết rõ, hoàn toàn có thể giành được hạng nhất!"
"Hạng Giai à, tại sao tôi không phát hiện cô còn có khả năng này nhỉ, chỉ hươu bảo ngựa, hơn một ngàn người ở đây, chẳng lẽ mắt đều để trên đầu rồi hay sao? Khoảng cách giữa Hà Hân và người thứ nhất kém bao nhiêu mét đấy, nhìn bộ dáng lúc đó của cô ta, chỉ biết hăng hái xông lên, sức bền không đủ, Khuynh Thành nhà tôi thì không như vậy, từ lúc bắt đầu đã dùng tốc độ chạy đều đều, sau đó chạy nước rút cũng rất nhẹ nhàng, hơn nữa…."