21 Lý Huyền ở trong công ty cả ngày, một đống công việc bận rộn đến tối tăm mặt mũi, đến tối mới từ công ty đi ra, lại bị phóng viên giải trí ngồi canh bên ngoài công ty vây kín, muộn như vậy còn ở ngoài cửa công ty chờ cô, tên nhóc này cũng thật chuyên nghiệp.
22 Lý Huyền có chết cũng không nghĩ đến, cô lại đi theo Lâm Hi đến một nơi như thế này!
Dưới ánh đèn sáng rực, người người chen chúc trên một chiếc bàn nhỏ, nữ nhân viên chia bài mặc bộ trang phục kiều diễm đứng trước bàn, động tác tráo bài và xếp bài vô cùng thuần thục, vẻ mặt đám đàn ông căng thẳng nhìn động tác chia bài không chớp mắt, sau khi bắt đầu, có người vui mừng có người buồn bã, tiếng cười cùng tiếng thở dài đan xen trong tiếng xúc xắc.
23 Lâm Hi một tay quật ngã một người đàn ông, chửi một tiếng: “Mẹ kiếp! Đến lúc này rồi cô còn nghĩ đến mặt ông đây à!”
Cách đó không xa truyền đến tiếng còi cảnh sát, mấy người đàn ông kia thấy tình thế không ổn, xoay người bỏ chạy, Lâm Hi không cho bọn chúng cơ hội này, anh dẫn đầu chạy đến trước chiếc Minibus màu bạc kia, kéo cửa bên cạnh ghế lại, trực tiếp lôi tài xế từ bên trong ra, phía sau có một người đàn ông xông tới, móc con dao sắc bén trong túi ra, cùng lúc đó, tên tại xế kia cũng đánh trả Lâm Hi, phối hợp với gã cầm dao giữ chặt tay Lâm Hi.
24 Lâm Hi nhắm mắt lại, vùi mặt thật sâu vào trong hai luồng mềm mại trước ngực cô.
Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, phập phồng nhấp nhô.
Cọ xuống, độ co dãn tuyệt vô cùng.
25 Việc tuyển trợ lý cho Lâm Hi, Lý Huyền có phần đau đầu.
Khi Lâm Hi đến công ty, ánh mắt luôn vô tình một cách cố ý, liếc mắt đưa tình với các cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp đại học tới công ty thực tập, chưa được mấy ngày, Lâm Hi đã vô cùng thân quen với các cô ấy.
26 Hôm nay Lâm Hi thu âm 《 Mối tình đầu 》 và 《 Hy vọng 》, hai bài hát này sẽ được thu và đưa vào trong album, làm ca khúc chủ đề, mà sau khi Đường Trì nghe thấy giọng hát của Lâm Hi, tháo tai nghe xuống, im lặng thật lâu.
27 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ai thế?”
“Cô chứ ai. ”
“……”
Lâm Hi cười tủm tỉm nhìn cô.
28 Giữa trưa, Lý Huyền đi vào một cửa hàng bán băng đĩa ở góc đường, ánh nắng hôm nay rất đẹp, trước cửa hàng có một đoàn người xếp hàng, đều là fans chờ mua album.
29
Ngày hôm sau, khi Lý Huyền tỉnh táo lại, nhìn ngón tay của mình, ôm đầu suy nghĩ thật lâu, hình như đêm qua Lâm Hi đã nói gì đó, hai người còn trịnh trọng ngoéo tay một cái, hẳn là rất quan trọng, nhưng rốt cuộc đã nói gì?
Đầu rất đau, nhất thời nghĩ không ra…
Lâm Hi đi vào văn phòng, trong tay cầm một tờ giấy thông báo hơi mỏng, ngồi xuống bên cạnh Lý Huyền, hai chân gác lên sô pha, đập mạnh tờ thông báo xuống trước mặt cô: “Bảo bối, cô giải thích cho tôi đi.
30 “Vậy Huyền Huyền ăn nhiều rau một chút. ” Hứa Cầm mỉm cười hoà giải, gắp cho Lý Huyền một miếng cải trắng, Lý Huyền nói cảm ơn, ăn mà không biết mùi vị gì.