Cưng Chiều Đến Cùng (Sủng Đến Tận Cùng) Chương 42: Chương 39
Chương trước: Chương 41: Chương 38
"Mẹ, người hâm mộ là cái gì vậy? Mì sợi sao*?" Nhan Hạ còn đang cảm khái trong lòng thì nghe thấy giọng nói tò mò của Lục Hạo vang lên bên tai, kéo cô ra khỏi suy nghĩ miên man.
*Trong tiếng Trung, phiên âm “người hâm mộ” khi đọc ngược lại gần giống “mì sợi”, tiểu Hạo Hạo tưởng mọi người đang chơi chữ đó.
Nghe con trai tự giải thích về người hâm mộ, Nhan Hạ lập tức bật cười, trí tượng tượng của bé con ngày càng phong phú, người hâm mộ = mì sợi?
"Người hâm mộ là những người hâm mộ một ai đó.” Nhan Hạ không nhịn được đưa tay nhéo nhéo mặt Lục Hạo, sau đó cười nhu hòa giải thích cho bé.
"Ồ." Lục Hạo cái hiểu cái không mà gật đầu một cái.
Nhan Hạ cũng không nói thêm nữa, nhìn về phía Lục Phỉ bên cạnh, chỉ thấy anh đang lẳng lặng nhìn họ chăm chú, ánh mắt ôn hòa như nước, dịu dàng và thương yêu, cũng lặng yên mà bao dung.
Một sự ấm áp cứ thế lan tràn trong lòng cô.
Sau đó, Nhan Hạ cười nhẹ nhàng với Lục Phỉ, vươn tay vòng lấy tay anh, “Đi thôi.”
"Ừ." Lục Phỉ đáp một tiếng, đẩy xe đẩy tiếp tục đi về phía trước.
Người vây quanh dùng điện thoại quay chụp lại hình ảnh cả nhà Lục Phỉ và Nhan Hạ ngày càng đông, có điều họ đều cố gắng áp chế sự kích động mà chỉ đứng một bên nhìn.
Lúc này, Nhan Hạ mới thực sự cảm thấy, đứng cùng Lục Phỉ trước mặt mọi người cũng không có khó khăn như cô nghĩ, cũng không phải tất cả mọi người đều phản đối như cô tưởng tượng.
Ít ra, như bây giờ phần lớn mọi người cũng chỉ đứng cạnh xem thôi.
Nghĩ vậy, cánh tay Nhan Hạ đang nắm tay Lục Phỉ cũng từ từ buông lỏng, ngày càng bình tĩnh đứng bên anh.
Thật ra thì cũng không có gì phải sợ.
Trong không khí thoải mái ấy, họ nhanh chóng mua xong đầy đủ đồ cần thiết.
Đẩy xe đẩy tới cạnh ô tô, Lục Phỉ bỏ hai túi đồ lớn vào xe, Nhan Hạ và Lục Hạo đứng chờ anh.
Để mọi thứ vào cốp sau rồi, ba người chuẩn bị lên xe.
Nhưng đúng lúc này, Lục Phỉ nhạy bén cảm nhận được có camera quay lén, anh hơi nhìu mày, nhìn quanh.
"Sao vậy?" Nhìn động tác của Lục Phỉ, trái tim Nhan Hạ lập tức căng lên, mặc dù đã dự liệu là sẽ bị chụp lại, nhưng trên thực tế thì bị ký giả chụp hình với bị người dân chụp hình vẫn có sự khác biệt lớn.
Có điều cũng không sao cả, dù thế nào bọn họ cũng không làm điều gì sai trái.
"Không sao.” Nói xong, Lục Phỉ trực tiếp mở cửa xe, ý bảo Nhan Hạ vào xe.
Nhan Hạ không nói gì nữa, đầu tiên đưa Lục Hạo vào ghế ngồi, thắt dây an toàn cẩn thận cho bé, rồi cô mới đi sang bên kia lên xe. Thấy Nhan Hạ yên ổn lên xe rồi, Lục Phỉ trở lại ghế lái, sau đó lái xe nghênh ngang rời đi.
Bấy giờ, một người trốn trong chiếc xe con gần đó mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cảm giác của ảnh đế Lục thực sự quá nhạy bén!
Hắc hắc, thật may bây giờ những tin tức về hai người họ đang hot như vậy, anh ta lại chụp được những hình ảnh mới nhất thế này.
Lần này, tin tức của anh ta nhất định sẽ đứng đầu lượt truy cập.
Không nói nhiều, anh ta nhanh chóng gửi hình ảnh về tòa soạn để biên tập lên bài bản thảo.
Lúc này, ở trên xe.
Lục Hạo ngồi ở ghế sau, dựa vào lưng ghế

Xem tiếp: Chương 43: Chương 40