21 -C. . . Chung phòng??-Linh nhìn Chi. -Đúng rồi. Hồi nhỏ Chi cũng làm vậy mà. -Chi nhìn Quốc Bảo. -Nha. . ?-S. . . sao cũng được. . -Quốc Bảo nói. -Yeah!-Chi cười.
22 -Quốc Bảo?-Đào Anh nhìn lên và thấy Quốc Bảo đang đứng im nhìn họ. Tất nhiên. . . . Chi đang ở đằng sau. -Hai người đang làm gì vậy?-Chi hỏi. -À cái này.
23 -Làm sao để ra khỏi cái phòng tối om này bây giờ. . . . Chả thấy cái gì ngoài cái cửa. . . mà mình đang ở đâu đây. . . Đào Anh cố nhìn nhưng cũng không thấy cái gì.
24 Đào Anh về nhà của mình đợi ba mẹ về. Cô lên căn phòng của mình. Cạch. -Mọi thứ vẫn như cũ nhỉ. . . . Nhớ quá. . . Đào Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh cái bàn đã gắn bó với mình từ 7 tuổi.
25 Cộc cộc. -Anh Bảo à. . . Anh uống nước cam không?-Chi gõ cửa nói. -Không. -Ơ. . . Anh phớt lờ em à?. . . . Cạch. Quốc Bảo mở cửa. -Không có. -Vậy anh uống ly nước cam này em pha anh đi.
26 -Ư. . . Ui. . . Cái lưng của mình. . . Đào Anh mở mắt nhìn quanh quanh hai phút. -Khoan. . . . Á á á!Đây là đâu? Đào Anh nhìn quanh tới khi. -A. . . Bệnh viện!Nhớ ra rồi.
27 -Ưm. . . . . Đào Anh ngồi dậy. -Đây là. . . . -Dậy rồi à? Đào Anh nhìn qua. -Gia Huy?-Gì?-Sao. . . -Cô ở đây là do tôi mang về. Rồi sao?-Tại sao. . . -Thấy cô nằm ở ngoài đường nên mang cô về.
28 -G. . . Gì?-Con tên là Hà Minh Tuyết Mai. -Con đang nói gì vậy? Mẹ Đào Anh đứng phắt dậy. -Con. . . -Mẹ à. . . . Đào Anh khóc. -Đâu phải đúng không mẹ?Đâu phải đâu mà?! Mẹ Đào Anh không biết nói gì chạy ra ngoài.
29 -A. . . Ra là vậy. . . vậy cháu đã đỡ hơn chưa?-Đỡ hơn rồi ạ! Đào Anh và mẹ Quốc Bảo nói chuyện. -Haiz. . . Có cháu làm người hầu riêng của Quốc Bảo cô mừng quá!-Dạ,hihi.
30 -H. . Hả?!! Cả đám nữ nhìn nhau. -Làm hoàng tử và công chúa của trường ta?-Phải không đó?-Á!Hóng quá đi mất. Cô Thuỷ cười. Linh giơ tay lên. -L. . Là thật hả cô?-Tất nhiên! Linh nhìn Đào Anh.
31 Trường. . . . Đào Anh dẫn xe vào thì Quốc Bảo giữ lại. -A. Làm gì đấy?-Số của cô. -Hả?Số của tôi?-Lẹ. Đưa điện thoại. -Không thích đưa. Đào Anh phớt lờ Quốc Bảo đi trước.
32 Cộc cộc. -Cô đã nói với mẹ cháu rồi. . . . Mẹ cháu sẽ đi với cháu luôn. . . -. . . . -Mẹ cháu đến rồi này. . . Cạch. -Đào Anh. . . -Mẹ. . . . Cạch. -Về chuyện này.
33 -Làm sao cô ấy có thể biến mất được?-Chúng tôi xin lỗi ông chủ!-Biến đi ngay. -. . . Vâng! Đào Anh đi ra khỏi máy bay gửi đồ cho mấy chị rồi gọi điện cho Linh.
34 Cả trường bàn tán xôn xao. . . -Sao lại là nó chứ?-Nhưng buổi đó nó cũng được mà?-Đáng lẽ Đào Anh phải hạng nhất. Đào Anh bước vào trường. -Hôm nay được đến lớp đặc biệt rồi.
35 Một buổi sáng bình thường. Đào Anh đi xuống. -Chào buổi sáng mẹ!-C. . . Chào con. . . -Con trễ rồi. Con đi nha!-Ừ. . . Nhớ mua đồ ăn sáng! Đào Anh đạp xe đến trường.
36 Đào Anh vẫn ngồi trong lớp nói chuyện bình thường với Hân. Sắp xa ngôi trường này rồi,Đào Anh lại nhớ lại kỷ niệm ngày xưa của Đào Anh và Linh. Cô vẫn không hiểu tại sao Linh,Hải và.
37 Đào Anh nhìn quanh khi bước khỏi máy bay. -Rộng quá đi mất. . . Thôi đi tìm taxi cái đã. Buồn ngủ quá. Đào Anh cuối cùng cũng bước lên xe,kêu họ đi đến địa điểm khách sạn chỗ cô ở.
38 -Lấy cái này,cái này,cái này,cái này thì lấy cuốn màu hồng. Quốc Bảo đứng chỉ các cuốn sách cần mua còn Đào Anh thì phải ôm từng cuốn đi qua đi lại. -Nặng quá.
39 -Alo?
Đào Anh kê điện thoại lên tai.
-Sao giờ này mới bắt máy?!!!!
Tời ơi tời. Ai vậy tời?!
-Ai vậy?
-Má mày nè!
Mẹ?!Vậy mà làm người ta hết hồn.
40 -D. . Dạ?
-À. . . Chỉ là hôm bữa anh có nói chuyện với Quốc Bảo ấy mà. . .
-. . . Có. . . . Em có quen Quốc Bảo.
Sau đó Đào Anh bỏ tay ra đi lên lớp.
Thể loại: Nữ Phụ, Truyện Teen, Xuyên Không
Số chương: 50