121 Lý Vưu cố gắng chống người đứng dậy, đối với thương thế trên người mình, căn bản là không thèm để ý, mặt mũi tràn đầy vội vàng hỏi. - Hắn hiện tại rất an toàn, ngược lại là các ngươi, tình huống rất nguy hiểm.
122 Nếu như đây là một đại mỹ nữ mà nói, tất nhiên sẽ làm cho ý nghĩ người kỳ quái. Nhưng mà, lúc này là một nữ tử so với nam nhân còn bưu hãn hơn, lại khiến người ta hơi rờn rợn.
123 Kế tiếp, Trần Thanh Đế trọn vẹn hao tốn 20 phút, tiến hành trị liệu chữa thương cho Thiết Nam, đồng thời, cũng chải vuốt thân nàng thể. Sau này Thiết Nam sẽ là lực lượng của Trần Thanh Đế, đương nhiên phải hảo hảo nuôi dưỡng.
124 Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, nhàn nhạt hỏi. - Là cái con thỏ này. Nói xong, Liễu Nhất Thôn nhặt con thỏ ném ở một bên lên, rất là hoang mang nói:- Lúc ấy ta ở chỗ này nghỉ ngơi, con thỏ này lao đến, sau đó, không hiểu thấu chết rồi.
125 Nói xong, Trần Thanh Đế quay người đi vào bệnh viện, mà Thiết Nam thì bất đắc dĩ đáp ứng, đi theo phía sau. Bỏ ra 10 phút thời gian, làm thủ tục cho Thiết Nam nằm viện, Trần Thanh Đế nhắn nhủ nói:- Nhớ kỹ, không cho phép một mình xuất viện.
126 Người giúp việc trung niên rất nghiêm túc nói ra. - Ta đã biết, ngươi đi đi. Trần Thanh Đế nhướng mày, thầm nghĩ trong lòng:- Tiểu muội đi quân khu đại viện cũng tốt, ai cũng không biết, nguy hiểm có chấm dứt hay không.
127 Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:- Ta đến khoa văn nghệ, chính là vì tìm kiếm vài mỹ nữ nói chuyện. Cô là hoa khôi của khoa Văn Nghệ, lại là một cái xinh đẹp nhất, cô ở đây, muội tử khác cũng không cần phải nhìn.
128 Ít xuất hiện?Con mẹ nó đi BMW còn nói ít xuất hiện sao. - Là mượn, nhất định. . . nhất định là mượn của người khác. Lấy cái dạng kia, làm sao có thể mua khởi BMW? Hơn nữa, hắn còn trẻ như vậy như thế nào biết lái BMW, loại xe này cũng không dễ lái a?Bảo an mặt mũi tràn đầy mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng tự an ủi mình, thuyết phục mình.
129 Lý Nhược Băng biến sắc, lập tức trở nên lạnh như băng, lạnh giọng nói:- Tôi sẽ không đi ra, tôi là tới tìm đại ca, trước khi tìm được đại ca, tôi sẽ không ly khai.
130 Thời điểm đi ngang qua một cái tủ rượu, Trần Thanh Đế thuận tay lấy ra một bình rượu, giao cho Chương Đài ở sau lưng, thản nhiên nói:- Giáo huấn Lữ Hậu Tích thoáng một phát, đừng giết chết là được.
131 Đúng lúc này, Chu Bưu sắc mặt khó coi, mang theo một đám bảo an đi lên, nhìn Trần Thanh Đế, trầm giọng nói:- Trần đại thiếu, ta muốn biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
132 Lý Nhược Phong đương nhiên không tin, Lý Nhược Băng không biết. - Đã đủ rồi!Ra khỏi Giang Nam Xuân Vũ, Lý Nhược Băng ngừng lại, lạnh giọng nói:- Chuyện đêm nay, tôi sẽ không nói cho ba mẹ, chỉ mong anh biến mất trong ánh mắt của tôi.
133 - Là trời sinh, vài chục năm qua, ta cũng không có cảm thấy cái gì không khỏe. Lý Nhược Băng hít sâu một hơi, nói ra:- Mới đầu, người trong nhà đều cho đây là bệnh, bất quá, đi rất nhiều bệnh viện kiểm tra, cũng tra không ra cái gì.
134 Trải qua hơn một giờ tiếp xúc, Lý Nhược Băng có thể khẳng định, Trần Thanh Đế không có như lời đồn đãi kia. Nếu như là ngụy trang, vậy hành động của Trần đại thiếu cũng quá nghịch thiên.
135 - Vừa rồi cái kia không phải hoa khôi của khoa Văn Nghệ, Lý Nhược Băng sao? Nàng có bạn trai rồi hả?Cách đó không xa, một nam sinh vẻ mặt nghi hoặc nói:- Tên kia là ai, thật là có bản lĩnh, thậm chí ngay cả Băng Sơn mỹ nhân cũng có thể đuổi tới tay.
136 Ban đầu là Băng Sơn Nữ Thần, Lý Nhược Băng lôi kéo Trần Thanh Đế chạy, hiện tại đã khiến cho rất nhiều nam sinh cừu hận Trần đại thiếu, hắn trái lại lôi kéo Lý Nhược Băng chạy trốn.
137 Nhóm thủ vệ, nguyên một đám đều lắc đầu thở dài: lại là một thiếu nữ sắp bị Trần đại thiếu chà đạp. - Đại thiếu gia, ngài. . . ngài có muốn ăn chút gì hay không?Lần nữa trở lại trong biệt thự, một người giúp việc trung niên cẩn thận nói.
138 Trần Thanh Đế thúc dục linh khí trong cơ thể, rót vào trong cơ thể Lý Nhược Băng, dẫn âm hàn chi khí trong cơ thể nào vào trong Càn Khôn Đỉnh. - Ta móa.
139 Nhưng mà. . . Trần đại thiếu không phải người bình thường a. - Nhanh. . . Lão công. . . Nhanh!Lúc này, một thanh âm nương theo thở dốc, rất thấp, rất vội vang lên:- Nhanh, ta muốn.
140 Khoảng cách đột phá đến Luyện Khí tầng năm, chỉ có một đường. - Trời không còn sớm, hôm nay vậy là được rồi. Trần Thanh Đế vung tay lên, phong ấn linh mạch một lần nữa, ôm Đỉnh Càn Khôn đi ra sơn động, cẩn thận từ trong hồ sen toát đầu ra.