41 Đèn đỏ đã chuyển màu, mới khiến Vinh Ninh thật sự thu suy nghĩ lại, nhanh chóng rẽ và phanh lại, cuối cùng làm xe mình và mình an toàn dừng lại ven đường.
42 Hắn sẽ không nhớ lầm, sẽ không nhớ lầm một người đã từng gặp qua, An Bảo Bối bị câu hỏi của hắn làm sợ hãi, giọng điệu của hắn sao vậy? Vì sao lại hỏi điều này chứ? Chẳng lẽ hắn đã nhớ ra gì đó rồi?
An Bảo Bối nuốt nước miếng, hiện tại nên làm gì đây?
Xa xa truyền đến tiếng xe cứu thương, cuối cùng cũng đã chạy tới, cô cố gắng muốn giãy giụa muốn thoát khỏi tay của hắn, Vinh Ninh lại càng tăng thêm sức trên tay, An Bảo Bối cắn răng muốn thoát khỏi hắn, "Buông tay!"
“Xe cứu thương đã đến rồi, đi bệnh viện kiểm tra đi.
43 Edit: Tiểu Lăng Tình
Beta: Đào Sindy
Anh vẫn ngồi ở chỗ kia đợi như trước, quả nhiên, An Bảo Bối chậm rãi mở to mắt, Vinh Ninh tỏ vẻ kinh ngạc lại kích động, suýt chút nữa vui vẻ reo hò lên.
44 Nếu tình yêu mà trên cơ bản chỉ có một bên trả giá, khao khát, duy trì, mang theo hy vọng cho đi, còn bên kia lại hào phóng, giễu cợt , hưởng thụ cảm giác người khác cố gắng vì mình ,như vậy tình yêu còn gọi là tình yêu sao?
Cô chịu đủ rồi, cũng không có yêu cầu xa vời gì, hay muốn có cái gì, dù có được cái kia thì bất cứ lúc nào cũng sẽ thừa lúc bản thân không ý thức được rời đi, vì vậy, cô chỉ muốn hiện tại sống tốt , không đi nghĩ muốn gì, nếu cô rời đi, lúc mất đi cô cũng sẽ không thống khổ như vậy, cuộc sống bình bình yên yên mới là cuộc sống mà cô mong muốn nhất hiện tại, thứ gọi là tình yêu, có lẽ là rất lâu rồi, ở trong thân thể của cô, ở trong trí nhớ của cô đã sớm biến mất, cuối cùng đã không còn rung động.
45 Edit: Mẫu Tử Song Linh
Beta: Đào Sindy
"Tôi. . . . . . " An Bảo Bối đang nói lập tức dừng lại, cô suýt chút nữa đem tên thật của mình nói cho hắn biết rồi, "Chúng ta chỉ mới quen nhau, tên tuổi gì đó cũng đâu quan trọng.
46 Edit: Mẫu Tử Song Linh
Beta: Đào SinDy
Không đợi y tá nói hết câu, An Bảo Bối đã mở cửa xông ra ngoài, nhìn ngó xung quanh một chút, cô không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia, suy diễn một chút, có lẽ là hắn đã đi nơi khác rồi.
47 Vinh Ninh đen mặt, xoay người lại, tay phải vọt một quyền hướng trên tường.
Có bản lĩnh chạy,thì hắn có bản lĩnh truy đuổi! Người phụ nữ kia tốt nhất học được kỹ năng biến mất không để lại tăm hơi, nếu không thì coi như đào ba tấc đất, hắn nhất định sẽ khiến cô từ trong kẽ đất cũng phải chui ra!
--- ------ ------ ------ ------ --- -----
An Bảo Bối ngơ ngơ ngác ngác lên xe bus, Trên phần bụng, vẫn còn dính nước dưa hấu, hành khách trên xe nhìn cô một mặt quái dị, An Bảo Bối không thể làm gì hơn khác là cúi đầu giao tiền xong đến ghế ngồi xuống, bên ngoài thời tiết vẫn nóng bức như trước , mở cửa sổ ra, cảnh sắc bên ngoài xe bus mang theo luồng khí nóng.
48 " Ừ!"
Quá trình nói chuyện phiếm lúc nào cũng khiến cho con người cảm thấy thư giản, đến cầu vượt, An Bảo Bối xuống xe, Tô Nhất Dạ cầm lấy điện thoại di động
" Số điện thoại của cô là bao nhiêu? Có thời gian còn tìm nhau.
49 Lúc ấy hai vợ chồng hoàn toàn không tin, còn tưởng rằng cục cưng là do hắn tìm đến để nuôi nẩng…
“Khốn nạn! Anh đã nói anh có con gái lúc nào? Anh chỉ nói lúc anh tìm thấy đứa bé anh không muốn nuôi nấng mà thôi!”
Vinh Ninh đỡ đầu, vẫn chịu đựng cha Vinh chửi rủa như cũ, dù sao có thể nào thì cũng chẳng sao cả, ông nói cái gì thì là cái đó là được rồi, dù sao đối với cái loại chuyện không có gì lợi với mình, cha Vinh đều chọn cách mất trí nhớ tạm thời.
50 Tuổi còn trẻ đã truyền tế bào từ cha mẹ bọn họ, một ông vua thích chiếm diện tích, thể hiện vật trong thế gian đều là của mình, một đứa muốn uống rượu đỏ ôm mỹ nhân, sống mơ mơ màng màng.