181 Mọi người đều quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, hóa ra là một người phụ nữ trên năm mười tuổi đang đứng cuối hội trường, nhìn thẳng vào Liên Hoa, đằng đằng sát khí hỏi.
182
183 "Bà. . . . " Triển Thiếu Khuynh còn muốn bảo vệ Liên Hoa, lại bị Liên Hoa nhẹ nhàng véo tay, anh quay đầu nhìn cô, nhìn đôi mắt tự tin trong sáng của cô, cô nhìn anh lắc đầu, không khỏi nuốt những lời nói lại vào.
184
185 Liên Hoa đứng thẳng người, gương mặt hoàn mỹ lộ ra vẻ mặt trịnh trọng và nghiêm túc, cô cười nhẹ quay về hướng mọi người dưới hội trường nói: "Các vị, xin cho phép tôi được giới thiệu lại một lần nữa.
186
187 Người dưới đài phát ra từng tràn cười, ánh mắt của bọn họ nhìn Ôn Ngữ tràn đầy buồn cười cùng mỉa mai, thông qua chuyện hôm nay, bọn họ càng khẳng định ân oán giữa Liên tổng và Ôn thị, lời đồn này quả nhiên không phải là bịa đặt, xem ra hôm nay Ôn phu nhân đến phá hội trường bộ dáng khí thế to lớn, bà thực sự hận Liên Hoa.
188
189 Mặt Ôn Ngữ tức giận đến lúc đỏ lúc trắng, không biết trong lòng hận giết chết bao nhiêu lần.
Bà tốn bao công sức cài Trần Thế bên cạnh Liên Hoa làm sao lại vô dụng như vậy, chẳng những bị Liên Hoa phát hiện thân phận nằm vùng của hắn, mà còn bị bắt thẩm vấn! Cái loại vô dụng nhu nhược đó, không biết có ở trong tù nói ra tất cả mọi việc là do bà sai khiến hay không!
Chắc là sẽ không.
190 Người phụ nữ mưu tính sâu xa thủ đoạn độc ác như vậy, tuyệt đối không phải người đàn ông bình thường có thể khống chế, không cẩn thận, dễ đùa lửa không được còn bị đốt.
191
192 Trận sóng gió cứ như vậy mà kết thúc, đây là một buổi họp báo làm lòng người thay nhau run sợ, cơ hồ mỗi phút mỗi giây đều rung động, nếu giảm bớt đi một cái gì đó, đều đủ để lên trang đầu: Thịnh Thế Liên Hoa tuyên bố thiết kế hoàn mĩ, Ôn thị lên tiếng chỉ trích Liên Hoa sao chép, Liên Hoa tự phơi bày ra thân phận tổng giám đốc của FL – Lotus, Liên Hoa tố cáo ngược lại Ôn Thị sao chép thiết kế, muốn mang Ôn thị lên toàn án.
193
194 Dù sao giữa hai người cũng có tử huyệt là chuyện nợ nần nữa năm trước, cô chỉ muốn giấu kỹ Tiểu Bạch, không cho Triển Thiếu Khuynh biết sự có mặt của bé, là sự nguy hiểm lớn nhất; mà Triển Thiếu Khuynh còn chưa hoàn toàn mạnh khoẻ, cũng không thể nói đến chuyện nợ nần năm năm trước.
195
196 Liên Hoa cười vẫy tay với bọn họ, cũng đi ra hậu trường, chuẩn bị đi dùng cơm với Triển Thiếu Khuynh, đồng thời trao đổi hợp tác.
Vẻ mặt Liên Hoa áy náy, nở nụ cười đi đến bên cạnh anh “Triển tổng, đã để anh đợi lâu, chuyện bên trong đã xử lý xong rồi, chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi”
"Nhân viên của em đều tràn đầy nhiệt huyết, bình thường công việc cần phải thả lỏng chơi đùa mới thoải mái chứ?" Triển Thiếu Khuynh có phần hâm mộ nhìn một đám nam thanh nữ tú khỏe mạnh hưng phấn chạy ra hội trường, anh nghe được tất cả những gì Liên Hoa ở phía sau đài nói với nhân viên , môi nhẹ cong lên "Em đều cùng hòa mình với mọi người như vậy sao?”
"Làm thiết kế, cần phải giữ được tâm hồn tươi trẻ, điều này sẽ không ngừng tạo cảm hứng, mọi người chênh lệch tuổi không nhiều, rất dễ xảy ra chuyện.
197
198 Triển Thiếu Khuynh cùng Liên Hoa chạm cốc, cũng uống một hơi cạn sạch: "Về sau vẫn còn có nhiều cơ hội hợp tác, Liên tổng làm gì khách sáo như vậy. Hôm đó, các món ăn của Hoa Anh Thảo được chứ, quản lý nói chưa hề làm bán mang về, nên tôi vẫn lo lắng, em mang đồ ăn về bị nguội lạnh sẽ không ngon.
199
200 Triển Thiếu Khuynh chậm rãi nói: "Cuộc sống của tôi rất có quy luật, bảy giờ rưỡi rời giường, tám giờ tới công ty, trước tiên luyện tập phục hồi trong hai giờ, từ mười giờ bắt đầu xử lý công việc, đến mười hai giờ thì dùng cơm và nghỉ ngơi, sau bữa trưa một giờ thì làm việc, sau đó tiếp tục tiến hành phục hồi chức năng, bốn giờ chiều về nhà, bắt đầu tập thể dục ở ngoài trời trong biệt thự , liên tục đến bảy giờ dùng bữa tối.