21 Chiều tối , ngồi trằn trọc ở nhà , nó vẫn không thể hiểu là tại sao chiều nay mình có thể nói ra một câu ngớ ngẩn như thế. Bảo hắn tự tìm lấy câu trả lời ưng ý ư ? Thế quá là bắt hắn phải chủ động để đạt được những gì mình muốn , còn bản thân nó thì cũng không thèm cấm đoán nữa à ?Ôi… sao mà ngu thế ! Vò đầu bứt tai suốt cả một buổi chiều , cuối cùng , nhìn lên đồng hồ , nó phát hiện ra đã sắp 7 giờ rồi , Ben vẫn chưa sang đón con bé để hai đứa cùng đi làm.
22 Trở về nhà , lúc này đã là 12 giờ 30 phút , mệt mỏi lê cái xác già sớm đã bị lão hóa của mình , ném phịch lên bàn máy tính , con bé lại cặm cụi thành hình cú đêm.
23 - Ottoke !!! – Giờ ra chơi , Ben liền chạy vội sang bàn của cái Cheer , ườn mình ra than vãn. - Guê ??? – Cheer chau mày hỏi han. - Mie bị ” cấm cung ” rồi ! – Hắn mếu máo.
24 Gần xuống đến chân núi , đi qua khúc lưng chừng , Mita lại bị “buồn” … nên nó đòi Cheery và Hummie đứng đợi ở phía ngoài , để con bé một mình vào khu vực bên trong tìm “nơi đất lành” … Đợi được một lát , sau khi đi ra lại thấy Mita hớn hở ra trò , đúng là giải quyết nỗi buồn xong phát là vui sướng quá trời luôn kìa ! Hai đứa bụm miệng cười khúc khích , nhưng Mita không quan tâm , nó liền hào hứng kéo tay hai đứa con gái chạy biến theo mình , đi tít vào khu rừng phía bên trong …Lạc vào đây , Cheer mới biết hóa ra bên trong này còn ẩn chứa một khu chùa thanh tịnh khác nữa.
25 Những bánh xe cứ nối đuôi nhau lăn dài đều đặn rồi từ từ dừng lại ở một vùng đất đầy những nắng và gió , khác hẳn với cái nơi sương mù rừng núi hiu quạnh kia.
26 Con đường trở về trường có vẻ trôi qua nhanh hơn lúc đi , có lẽ là vì trong mỗi đứa chúng nó đều thỏa mãn được phần nào cuộc vui của mình. Ben và Mie cũng vậy , nằm gọn trong lòng hắn , những suy tư lo lắng về chuyện gia đình cũng tạm thời được ném đi đâu mất.
27 Tối hôm đó , Ben vẫn đi làm , mặc cho bao nguy hiểm đang trực chờ ở phía trước. Như thường lệ , Ben lại qua nhà đón con Cheer rồi hai đứa mới cùng đi …Nhưng hôm nay , ngay khi vừa chạm chân tới cửa , tất thảy mọi người đều nhìn Ben bằng ánh mắt khác lạ – một cái nhìn ái ngại xen lẫn chút thương hại.
28 Sau khi lén tìm gặp và kể lại đầu đuôi câu chuyện vốn vẫn được giữ kín cho Mie , con bé quyết định theo Cheer đến gặp Ryan để trở về nhà. Không muốn vì mình mà Ben phải gặp thêm bất kỳ một rắc rối nào nữa …Nhưng , rút cục thì …4 giờ chiều , đúng như giờ hẹn , Ben có mặt ở trước cửa hàng cùng một đám anh chị khác mà nó quen biết , vác theo đủ thứ vũ khí mà chúng nó nghĩ rằng như thế là đã đủ để “ dọa nạt “ Ryan …Nhưng không ngờ , hắn lại không thèm ra mặt.
29 Lẽo đẽo bước theo hắn đi ra đến bên ngoài , rồi lại bần thần đứng chôn chân tại đó trước khi thấy hắn mở toang cánh cửa phòng bên cạnh , rủ con bé vào.
30 Anh về rồi , cố giả vờ tỉnh táo cho đến khi bóng anh đi khuất hẳn , nó mới dám thả lỏng mình mà ngồi bệt ra ghế , nói đúng hơn là nằm gục. Thở dài … thật dài …Cố gắng nhắm mắt lại ngủ , nhưng cứ mỗi khi hai bờ mi khép lại , những hình ảnh vô hồn ấy lại hiện ra , như muốn hút nó cái hố sâu thăm thẳm , “ lực hấp dẫn “ vô cùng đáng sợ !Vội vàng mở mắt , nó phát hiện là mình không thể ngủ.
31 Lặng lẽ bước vào trong nhà , cố gắng để tiếng bước chân trở nên nhỏ nhẹ nhất , không muốn đánh thức những người xung quanh , nó vội vã bước lên phòng mình.
32 Bình thản bước vào trong thang máy , bà điềm nhiên quay sang hỏi nó :- Ta phải lên tầng mấy ?- T… tầng… tầng 5 ạ … – Cố gắng trấn tĩnh lại mình , nó vẫn đang tròn mắt ra nhìn bà cụ rách rưới lôi thôi đã lâu không gặp nay lại có sự lột xác ngoạn mục.
33 [ Sáng hôm sau ]- Chan này ! Chú với cái Cheer là như thế nào đấy ? Để cho cái Nhi phải nhờ anh ra tay là sao ?Tự dưng anh Gà nhắc đến Cheer , rồi lại còn dính líu đến Nhi , Chan không khỏi giật mình , hắn vội quay ngoắt lại hỏi cho rõ.
34 Tối hôm đó về , vẫn còn mang nỗi hận trong lòng , nằm vật vã trong chăn suốt một hồi lâu , Nhi quyết định lôi điện thoại ra nhắn tin cảnh cáo con Cheer cho hành động khiêu khích ngày hôm nay.
35 Sáng ngày hôm sau dậy đi học , mắt nó sưng như vừa bị đấm. Nhìn dáng vẻ dặt dẹo của con bé khi vừa bước ra khỏi cửa , Chan không khỏi ngăn lòng xót xa.
36 Sáng ngày hôm nay là kì thi chất lượng cuối cùng của học kì một , thi môn sử. À… Sử … Tất nhiên… chả đứa nào điên mà học… trừ mấy đứa có tính điên thâm niên sẵn rồi thì không chấp !Cheer cũng chả học , mình nó làm một em phao ruột mèo dài ngoằng ngoẵng.
37 Ngồi lặng đi bên hàng ghế gỗ phủ sơn xanh lạnh lẽo ngoài hành lang đối diện phòng bệnh , Cheer vẫn cúi đầu đăm chiêu nhìn xuống đất. Đây là lần đầu tiên nó phải một mình gánh vác những chuyện lớn như thế này , cảm giác áp lực nặng nề từ những người xung quanh thật khó thở quá ! Nhưng con bé vẫn phải cố gắng bỏ ngoài tai , bỏ qua tất cả để mà sống thật tốt , để chăm sóc cho mẹ thật chu đáo … để cho họ thấy … những người như họ… chẳng có tư cách quái gì mà phán xét nó cả ! Những con người… khi mà ở bằng tuổi nó … họ đã bao giờ phải đứng trong hoàn cảnh như nó đâu ?- Em không định đi làm à ?- Chắc là không ! Tối nay thằng Quân bận đi học thêm rồi !- Cứ đi đi ! Anh ở lại trông mẹ cho ! – Chan nói , giọng rất nghiêm túc.
38 Chán nản lê bước đến bên chiếc ghế mà Chan đang ngồi , nhìn hắn dựa đầu gục bên thành giường , khóe mắt khép hờ lim dim chìm vào giấc ngủ , khuôn mặt bầu bĩnh ánh lên những nét bình yên tựa như tan bao âu lo mệt mỏi … Khẽ đưa tay lên định chạm nhẹ vào khuôn mặt ấy , nhưng Cheer lại vội vàng rụt lại ….
39 ………Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi , cả hai đứa cùng mang cháo đến bệnh viện cho mẹ kịp giờ ăn sáng. Trước sự chăm sóc chu đáo của đứa con gái duy nhất trong phòng bệnh , ông già ở giường kế bên cứ trầm ngâm quan sát mãi rồi buột miệng một câu.
40 Mấy ngày sau , bệnh tình của mẹ đã bắt đầu thuyên giảm. Mẹ ăn được nhiều hơn , nói cũng nhiều hơn … Tuy nhiên , mỗi khi đêm xuống mẹ đều rên rỉ kêu khó ở rồi lại bắt Cheer phải ngồi dậy xoa bóp , mát xa theo đúng hướng dẫn của mẹ.