Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 406(1): Sơn Hà Đồ

Chương trước: Chương 405(2): Miêu Di Gặp Nạn



Lâm Vân cũng rất buồn bực. Hắn lấy một viên linh thạch Trung Phẩm ra là để bóp nát thành bụi phấn, sau đó rải bụi phấn lên trên mặt sông. Rồi dùng một ngọn Tinh Hỏa thiêu đốt. Không ngờ vừa lấy linh thạch ra, đám sâu lông kia đã không chút do dự lao về phía hắn. Lẽ nào những con sâu lông này lại thích linh thạch?

 Linh thạch đùng dể cung cấp cho linh khí hoặc là linh vật, những con sâu lông này cần linh thạch làm gì? Lâm Vân thật không nghĩ ra nguyên nhân trong đó.

 Tuy nhiên, nhớ tới thứ ngăn cản thần thức kia, Lâm Vân nghĩ bụng, nói không chừng đám sâu lông này do một tu sĩ trước kia nuôi dưỡng. Chỉ là nuôi một đám động vật cấp thấp, không có sức chiến đấu gì, lại chán ghét như vậy, chỉ tổ phí lương thực mà thôi.

 Sự công kích của đám sâu lông này cơ hồ không đáng kể gì. Cho dù số lượng của chúng rất nhiều, nhưng không hề có uy hiếp với một tu sĩ Luyện Khí Kỳ cấp thấp. Nói gì tới tu sĩ Trúc Cơ hay Hóa Thần cơ chứ.

 Thật không biết là tên tu sĩ ngu ngốc nào nuôi được con vật như vậy. Nhìn đã thấy khó chịu rồi.

 Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, liền ném một ngọn lửa màu tím xuống nước. Đồng thời phóng tinh lực ở dưới chân. Ngọn lửa màu tím kia nhanh chóng lan rộng trên mặt sông. Dùng bột phấn của linh thạch để khiến ngọn lửa lan tới bờ sông.

 Mặt sông giống như bị trải dầu phía trên vậy. Ngọn lửa càng ngày càng lan xa, càng ngày càng nóng.

 Vô số tiếng chít chít vang lên. Đám sau lông kia lậ tức biến mất vô tung vô ảnh. Không phải là bị chết cháy, mà bị đốt thành hư vô. Kể cả đám sâu lông bò ở vách núi cũng bị đốt thành tro bụi.

 Ngọn lủa màu tím dùng tốc độ nhanh nhất lan tràn cả khe núi. Chỉ cần những nơi có sâu lông, đều bị ngon lửa màu tìm đốt rụi, không bỏ sót một con.

 Ba người đứng trên đảo, trợn mắt há mồm nhìn một màn này. Ở trên mặt sông được đổ dầu khi nào vậy?

 - Không đúng, chẳng những trên mặt sông, ngay cả dưới sông cũng có lửa.

 Người nam tử tóc dài kêu lên. Hai người kia liền nhìn xuống, quả nhiên ngay cả dưới mặt sông cũng có ngọn lửa.

 - Xong rồi, ngay cả sâu lông cũng bị đốt như vậy, chúng ta làm sao có thể sống sót? Liệu có phải là do dung nhạm bộc phát hay không?

 Tên tóc dài kinh hãi nói.

 - Thà tôi bị chết cháy còn hơn là bị đám sâu lông kia ăn hết.

 Miêu Di cũng bị ngọn lửa màu tím dọa không nhẹ. Nhưng so với sự uy hiếp của sâu lông, ngọn lửa màu tím đỡ hơn nhiều.

 - Ủa, mọi người có phát hiện ra không. Nhiệt độ xung quanh tuy rất cao. Các hòn đảo nhỏ khác cũng bị đốt. Nhưng hòn đảo mà chúng ta đang đứng lại không bị sao cả.

 Trương Quang ngạc nhiên nói.

 Tên tóc dài cũng cảm giác được:

 - Đúng vậy, xem ra là do chúng ta ăn ở tốt. Trước khi đi làm nhiệm vụ, tôi còn đi chùa thắp hương khấn phật cơ mà. Đúng là thiêng thật đó.

 Tên tóc dài nói xong, tiện tay cầm băng đạn hết đạn ném ra ngoài. Băng đan vừa tiếp xúc với ngọn lửa liền biến thành hư vô.

 Ba người hít vào một hơi. Sức nóng kinh khủng thật. Khó tránh đám sâu lông kia đều biến thành tro bụi. Ngay cả băng đạn bằng thép cũng không chịu nổi. Nhiệt độ của ngọn lửa này là bao nhiêu vậy?

 Nhưng nước của con sông rõ ràng không bị đun sôi, tình cảnh thật là quỷ dị.

 - Ủa, mọi ngời nhìn xem, con thuyền nhỏ kia…

 Tên tóc dài lại kêu lên, đầy kinh ngạc.

 Xung quanh đều bị bao trùm bởi ngọn lửa màu tím, nhưng con thuyền nhỏ kia vẫn như vững vàng ở đó, không có chút sứt mẻ nào.

 - Kia là thuyền gì vậy?

 Bỗng nhiên Đùng một tiếng. Xung quanh tản ra một mùi hương kỳ quái. Đồng thời ngọn lửa màu tím cũng biến mất vô tung vô ảnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

 Con thuyền và người kia vẫn ở đó. Chỉ là đã không thấy ngọn lửa. Đám sâu lông đông nhung nhúc cũng biến mất. Ngay cả mùi thối của chúng cũng tan biến.

 Trừ cảm giác hơi nóng mà ngọn lửa kia lưa lại, nơi đây thật giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì vậy.

 Ba người này đứng lặng tới đó, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần. Nhìn con thuyền nhỏ chậm rãi đi tới, bọn họ liền lau mồ hôi trên trán. Đến bây giờ, ba người vẫn không dám tin là thật. Đám sâu lông nhiều vô cùng vô tân, rõ ràng bị một ngọn lửa quái dị và khủng bố thiêu đốt hết. Mà thuyền nhỏ vốn tưởng rằng cũng bị đốt hủy, vẫn chậm rì rì đi tới.

 Lâm Vân nhảy đi lên hòn đảo nhỏ, thấy mấy người này vẫn còn sững sờ, liền lên tiếng:

 - Này, Miêu Di, cô không sao chứ?

 Miêu Di thở phào một cái. Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, khiến đầu óc của cô ta có chút tải không được. Lúc này hồi phục tinh thần mới nhìn rõ người trước mặt:

 - A, Lâm Vân, là anh?

 - Ừ, tôi còn tưởng cô sợ đến mức choáng váng?

 Lâm Vân cười cười. Hiện tại tóc tai của Miêu Di bù xù, quần áo rách rưới, đúng là có chút chật vật.

 - Sao anh lại ở chỗ này?

 Miêu Di vẫn sừng sờ nhìn Lâm Vân.

 - À, tôi tới đây hái thuốc.

 Lâm Vân trà lời.

 Hái thuốc? Miêu Di nhíu mày, lại không biết nên nói gì, chỉ nhỏ giọng nói:

 - Cảm ơn anh đã cứu mạng. Tôi còn tưởng rằng phải chết ở đây.

 Lâm Vân chưa lên tiếng, nam tử tóc dài đã đi lên chào hỏi:

 - Tôi là Trịnh Phi, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi. Nếu không nhờ anh, chắc chúng tôi đã bị bọn sâu kia ăn sạch rồi.

 Nói xong, trong mắt của Trịnh Phi vẫn còn sự sợ hãi. Người trước mặt này thật đúng là thâm bất khả trắc. Không biết ngọn lửa màu tím quỷ dị kia có phải là do người này phóng ra hay không? Nếu đúng như vậy, thủ đoạn của hắn thật khủng bố.

 Dù rất muốn biết, nhưng Trịnh Phi cũng rất có chừng mức. Biết điều gì có thể hỏi, điều gì không thể hỏi. Nên chỉ mang theo vẻ cung kính cảm ơn Lâm Vân.

 - Trương Quang cảm ơn ơn cứu mạng.

 Trương Quang cũng rất tò mò ngọn lửa kia có phải là của Lâm Vân hay không. Nhưng nếu là của hắn, thì chắc người ta không thích bị hỏi.

 Khác với Trịnh Phi, Trương Quang biết quốc gia có một tổ chức dị năng. Cho nên cho dù khiếp sợ, nhưng y không quá bất ngờ.

 - Không phải cô làm trong ngành cảnh sát sao? Vì sao lại chạy tới Hắc Lang rồi? Đội trưởng của các cô vẫn là Vũ Kiến à?

 Lâm Vân rất kỳ quái vì sao Miêu Di lại chạy tới đội đặc công làm gì.

 Nghe thấy Lâm Vân quen biết Vũ Kiến, Trương Quang lại ngạc nhiên. Lâm Vân? Chẳng lẽ là hắn, huấn luyện viên Lâm kia? Trương Quang nghĩ tới đây liền giật mình, nhìn chăm chú về phía Lâm Vân, trong mắt còn có một tia cuồng nhiệt.

 Trong quân khu, không ai là không biết danh tiếng của Lâm Vân. Ai cũng muốn được làm thủ hạ của hắn.

 Miêu Di không tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả. Cô ta biết Lâm Vân quen Vũ Kiến. Thấy Lâm Vân hỏi, đành phải trả lời:

 - Đội trưởng Vũ Kiến đã điều đi nơi khác rồi. Đội trưởng của Hắc Lang hiện tại là tôi. Tôi vốn là thành viên nữ của đội nữ Hắc Lang. Làm đội trưởng chỉ là tạm thời hỗ trợ mà thôi.

 - Ngài có phải là Lâm tiền bối, huấn luyện viên của Long Ảnh không?

 Bây giờ Trịnh Phi mới biết những người mặc áo quân đội này là người của bộ đội đặc công Hắc Lang. Trong lòng thầm nghĩ, khó trách mấy người này có bản lĩnh như vậy. Nhưng danh tiếng của bọn họ còn kém Lâm Vân nhiều lắm.

 - Không sai.

 Lâm Vân mỉm cười. Cho dù thấy ánh mắt của Miêu Di nhìn về phía Trịnh Phi có chút địch ý, nhưng đây không phải là việc mà hắn quan tâm.

 

 

Loading...

Xem tiếp: Chương 406(2): Sơn Hà Đồ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Trần Chân

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 60


Hữu Châu Hà Tu Độc

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 100


Chào Buổi Sáng, Triệu Thần Thành

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Sự nham hiểm của Tiêu Đồ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 49