Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 368 (2): Gặp Lại

Chương trước: Chương 368 (1): Gặp Lại



Nhưng lời của Tĩnh Như còn chưa dứt, tên tu sĩ cao gầy đã tung một cước vào người Tĩnh Như. Nàng lập tức té ngã xuống đất.

- Nằm mơ à? Đừng tưởng chúng ta không biết ngươi là con gái. Dù dung mạo của ngươi có xấu chút, nhưng ba người chúng ta sẽ không ghét bỏ ngươi đâu. Mà một người nghèo như ngươi sao lại có pháp khí vòng cổ nhỉ? Rốt cuộc thì có giao linh thạch hay không?

Tu sĩ cao gầy càng nói chuyện càng âm lãnh.

Tĩnh Như rùng mình một cái. Thì ra vài tên khốn kiếp này đã biết mình là nữ giả trang nam. May mà trước khi tới đây, mình đã hóa trang thành xấu xí. Bằng không thì đã sớm rơi vào tay của bọn chúng rồi.

- Vòng cổ này của ta.

Tên cao gầy nói, vươn tay muốn lấy vòng cổ trên người Tĩnh Như.

- Ngươi dám ngang nhiên cướp đoạt trong phường thị sao?

Tĩnh Như lập tức kêu lên. Ở một nơi không có người thân nào của mình, chiếc vòng cổ chính là sinh mạng thứ hai của nàng. Vô luận như thế nào nàng cũng không để bọn chúng cướp đi.

- Ai nói là ta cướp? Là ngươi cho mới đúng.

Tên tu sĩ cao gầy còn chưa dứt lời, bàn tay chạm vào vòng cổ đã bị văng ra.

- Ái chà, vẫn là pháp khí phòng ngự cơ đấy. Đúng là thứ tốt.

Nói xong, tên tu sĩ cao gầy lại vươn tay chụp tới.

Tĩnh Như không muốn bọn chúng đụng vào vòng cổ của mình, liền lăn một vòng, tránh thoát tên tu sĩ cao gầy kia chụp được.

- Ngươi dám tránh?

Tên cao gầy thấy Tĩnh Như lại dám tránh mình, trong lòng liền tức giận.

Tên cao gầy đang muốn tiếp tục tiến lên thì đã bị tu sĩ im lặng nãy giờ ngăn cản:

- Hà Phiền, đừng động thủ chỗ này. Chúng ta nghĩ biện pháp lôi cô ta ra bên ngoài phường thị thì động thủ. Bằng không sẽ ảnh hưởng tới mặt mũi của Trần đại ca.

Tên cao gầy gật đầu, thu tay lại, u ám nói:

- Ta nhớ ngươi ở chỗ này đã được bốn năm năm rồi phải không. Chẳng lẽ ngươi không biết ba huynh đệ chúng ta vừa ý cái gì, sẽ không để thoát sao? Cho ngươi hai lựa chọn, một là bồi thường linh thạch. Hai là ấm giường cho huynh đệ chúng ta. Đương nhiên linh thạch vẫn phải đưa rồi.

- Cút đi…

Tĩnh Như không ngờ bọn chúng vô sỉ như vậy. Có thể ngang nhiên cướp đoạt trong phường thị.

- Ha ha, muốn lão tử biến đi, phải xem người có khả năng đó không?

Tên cao gầy nói xong, muốn đi lên động thủ.

- Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?

Một giọng nói nghiêm khắc truyền đến. Là một tu sĩ cấp cao.

Tên cao gầy và đồng bọn rùng mình một cái, đồng thời nảy sinh sự sợ hãi. Loại uy áp như vậy, nhất định là của tu sĩ Trúc Cơ.

Một người trung niên tuổi chừng 40, không biết khi nào đã đứng ở trước mặt ba người.

- Lưu môn chủ? Vãn bối tham kiến tiền bối.

Ba người hồi phục tinh thần. Trong cả phường thị này chỉ có một tu sĩ Trúc Cơ duy nhất, là Lưu Kỳ. Nên ba người vội vàng làm lễ.

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Tên Lưu Kỳ rất ít khi tới phường thị. Bởi vì gã đang tập trung tấn cấp tới Kết Đan Kỳ. Tu vị hiện tại của gã là Trúc Cơ hậu kỳ điện phong.

Chỉ là hôm nay ngẫu nhiên đi qua phường thị, thì trông thấy phường thị của mình xảy ra tranh chấp. Khiến cho gã rất là tức giận. Càng làm cho gã tức giận, đó là không nhìn thấy mặt mũi hai tên đệ tử tuần tra của mình đâu.

- Bẩm báo tiền bối, cô gái này tên là Niệm Vân. Vì chúng tôi mua phải một cây thảo dược giả của cô ta, kết quả khiến một tu sĩ huynh đệ của chúng tôi chết đi. Chúng tôi bảo cô ta đền một ít linh thạch, nhưng cô ta lại không đồng ý.

Tên cao gầy vội vàng nói.

Y cho rằng Lưu Kỳ là một tiền bối Trúc Cơ, không có khả năng vì một chuyện nhỏ như vậy điều tra rõ đầu đuôi. Hơn nữa nghe nói ông ta còn đang tập trung thời gian để thăng cấp tới Kết Đan, nên càng không có thời gian rảnh như vậy. Đây cũng là nguyên nhân y dám bịa đặt nói dối trước mặt một tu sĩ Trúc Cơ.

- À , là một cô gái?

Lưu Kỳ nhìn kỹ, Tĩnh Như quả nhiên là một nữ tử có tu vị Luyện Khí tầng hai. Nhưng có vẻ cô ta đã dịch dung.

Lưu Kỳ giơ tay lên, một phép thuật đã xóa bỏ bụi bặm trên người Tĩnh Như.

Tĩnh Như thấy vết hóa trang của mình đang bị biến mất. Nhìn đôi ban tay trở nên trắng noãn, trong lòng thầm kêu không tốt. Nhưng nàng mới chỉ là Luyện Khí tầng hai, sao có thể chống trả được chứ.

Các tu sĩ ở đây nhìn thấy dung mạo của Tĩnh Như như vậy đều ngây ngẩn cả người. Không ngờ lại là một nữ tu tuyệt mỹ. Ba tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ kia cũng âm thầm hối tiếc. Nếu biết nữ tu này xinh đẹp như vậy, thì đã thu thập cô ta rồi, đâu cần phải chờ tới bây giờ.

Lưu Kỳ vừa nhìn thấy liền tâm động. Mỹ mạo của cô gái này không hề thua kém Thánh nữ của phái Dao Hoa mà gã chỉ dám nhìn từ xa. Nhưng Thánh nữ chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi, hai người căn bản không thuộc một tầng lớp.

Không ngờ hôm nay mình lại gặp một cô gái có dung mạo như vậy ở phường thi. Lưu Kỳ chỉ muốn cười to một tiếng:

- Cô tên là Niệm Vân nhỉ? Cố có bằng lòng đi cùng tôi không? Tôi là chủ nhân của phường thị này. Chỉ cần cô đồng ý, về sau cô không cần tới nơi này bầy hàng nữa. Cô muốn bao nhiêu linh thạch thì có bấy nhiều. Kẻ nào đã đắc tội cô, tôi sẽ xử lý kẻ đó. Cô thấy thế nào?

Lưu Kỳ cố gắng áp chế thanh âm sao cho bình tĩnh.

Nghe Lưu Kỳ nói vậy, sắc mặt của ba tên Luyện Khí Kỳ kia đều trắng bệch, lo sợ bất an.

- Thực xin lỗi, tiền bối, tôi chỉ muốn ở chỗ này bày cửa hàng mà thôi. Chứ không muốn đi đâu cả. Cảm ơn tiền bối đã giải vây/. Tôi xin cáo từ.

Tĩnh Như vội vàng đứng lên, thu thập hàng hóa muốn rời đi.

Sắc mặt của Lưu Kỳ liền trầm xuống, nói:

- Cô có biết hậu quả của việc cự tuyệt tu sĩ Trúc Cơ là như thế nào không? Đừng khiến tôi phải tức giận.

Trong lòng Tĩnh Như cũng trầm xuống. Nàng biết tên tu sĩ Trúc Cơ kia muốn cái gì. Nhưng không biết nên làm thế nào cho phải.

Thấy bộ dáng thất kinh của Tĩnh Như, Lưu Kỳ ôn hòa cười:

- Cô không cần phải lo lắng. Chỉ cần làm đạo lữ của tôi, tôi sẽ bảo vệ cho cô. Đi thôi, về sau tôi sẽ khiến cô vui vẻ.

Tĩnh Như không như Lưu Kỳ suy nghĩ đi theo, mà là lui về hai bước:

- Tiền bối, tôi đã có chồng rồi, mong tiền bối tự trọng.

Sắc mặt của Lưu Kỳ như mây đen, hừ lạnh một tiếng:

- Đã cho mặt mũi, còn không biết xấu hổ.

Lưu Kỳ không còn kiên nhẫn để mè nheo với Tĩnh Như nữa. Liền giơ tay cách không chụp Tĩnh Như. Tĩnh Như chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cực lớn kéo nàng về phía tên tu sĩ Trúc Cơ kia. Trong lòng nàng quýnh lên, chiếc vòng cổ lại phóng ra linh lực phòng ngự.

- Ủa, lại có vòng cổ bảo vệ cơ đây. Vòng cổ này là ai đưa cho cô? Cô không nói cũng không sao. Tôi mang cô về hỏi là được.

Lưu Kỳ hơi ngạc nhiên. Loại vòng cổ như vậy chỉ có tu sĩ Kết Đan Kỳ mới có thể luyện chế được. Lẽ nào cô ta lại quen biết tu sĩ Kết Đan?

- Là của ta tặng. Ngươi có gan thì cứ hỏi ta là được.

Một thanh âm đột ngột vang lên. Thậm chí người xung quanh còn không ai nhìn thấy người kia đến lúc nào, từ đâu tới.

Loading...

Xem tiếp: Chương 369: Trừng Trị

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Khoái Nhạc Trạch Cấp Tốc

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 12


Lưu Quỷ

Thể loại: Đam Mỹ, Đô Thị

Số chương: 154


Mãi không thay lòng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 1


Princess Snow And Prince Ice

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 60