Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 309 (2): Tìm Được Lam Cực

Chương trước: Chương 309 (1): Tìm Được Lam Cực



- Việc học của Cam Lăng cũng không cần gấp. Đến lúc đó bảo Diệp Điềm chuyển trường giúp em. Em muốn tới trường nào học cũng được. Anh đi trước đây, tạm biệt mọi người.

Lâm Vân vội vàng đi tìm Lam Cực. Điện thoại đến tận bây giờ còn chưa kêu, chứng tỏ Lam Cực chưa trở về.

Sau khi trao đổi số điện thoại với Cam Dao, Lâm Vân đang chuẩn bị đi tới một thành phố bên cạnh tìm xem. Thần thức vừa phóng ra đã phát hiện một chiếc xe Audi đang phóng như bay, đằng sau còn có vài chiếc xe đuổi theo.

Lâm Vân không để ý tới đua xe, nhưng hắn lại phát hiện người lái chiếc xe Audi đó là Du Thiết. Còn Lam Cực đâu rồi? Có thể khẳng định Du Thiết đang bị đuổi giết. Chỉ cần nhìn vết thương chồng chất trên người cậu ta là biết.

Lâm Vân giận dữ liền bay tới gần chiếc xe Audi rồi gõ cửa xe.

Du Thiết đang lái xe với tốc độ cao, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa xe, còn tưởng là quỷ.

- Du Thiết, dừng xe lại.

Lâm Vân thấy Du Thiết càng tăng thêm tốc độ, đành phải lần nữa gõ cửa nói.

- Huấn luyện viên Lâm?

Du Thiết cuối cùng mới nghe thấy là thanh âm của Lâm Vân. Chẳng lẽ là mình nằm mơ, hay là ảo giác? Tuy nhiên, bất kể như thế nào, Du Thiết vẫn chậm rãi dừng xe lại.

- Chuyện gì xảy ra?

Lâm Vân nhìn Du Thiết mệt mỏi không chịu nổi, hỏi.

- Thật là anh, chủ tịch? Đại ca Lam Cực đã xảy ra chuyện…

Du Thiết vừa nói tới đây, ba chiếc xe đằng sau đã đuổi tới. Trong ba chiếc xe có tổng cộng sáu người nam tử.

Lâm Vân khoát tay, ngắt lời Du Thiết, nói:

- Những người này có phải là muốn đuổi giết cậu hay không?

- Đúng vậy, tôi vừa trốn ra được, liền muốn tìm một chỗ để gọi điện thoại. Nhưng những người này giống như chó điên vậy, một mực dồn tôi đến tận bây giờ.

Du Thiết thở gấp một hơi nói. Trong suy nghĩ của y, vô luận là bao nhiêu người đến, chỉ cần có huấn luyện viên Lâm ở đây, là có thể giải quyết.

Lâm Vân lạnh lùng nhìn ba chiếc xe đang đi tới gần, đột nhiên dậm chân. Ba chiếc xe giống như hẹn trước vậy, toàn bộ bị trôi đi, rồi bị hất văng xuống vách núi. Trong nháy mắt đã có ánh lửa bốc lên từ phía dưới.

- A, điều này…

Du Thiết biết huấn luyện viên Lâm rất lợi hại, nhưng điều này đã vượt quá mức tưởng tượng của y. Còn có, vừa rồi xe Audi của mình đi nhanh như vậy, làm sao hắn có thể gõ được cửa sổ xe? Tuy nhiên Du Thiết cũng biết hiện tại không phải là lúc hỏi những chuyện ấy. Liền vội vàng nói vị trí của Lam Cực cho Lâm Vân.

- Tốt, tôi đi trước xem Lam Cực thế nào, cậu cứ lái xe chậm là được.

Lâm Vân nói xong, xử lý thoáng qua vết thương cho Du Thiết rồi lập tức bay đi.

Du Thiết nhìn bóng lưng của Lâm Vân dần dần biến mất, trong đầu vẫn còn có chút hồ đồ. Chuyện này trước sau chỉ mới hơn một phút đồng hồ. Nếu không phải miệng vết thương của mình đã khép lại, còn có ba chiếc xe đằng sau biến mất không thấy đâu và có đám khói bốc lên từ phía dưới vách núi, y còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Lâm Vân đã đi tới chỗ Lam Cực bị nhốt. Hắn thật không ngờ Lam Cực đúng là ở Thanh Hóa. Chỉ khác là ở vùng ngoại thành mà thôi.

Hiện tại Lâm Vân đã nhìn thấy Lam Cực. Toàn thân của Lam Cực toàn là máu, xem ra đã bị tra tấn rất nhiều. Lâm Vân nhăn lông mày lại. Trong lòng tự nhủ, với bản lĩnh của Lam Cực như vậy, chỗ này còn có ai có thể đánh bại được cậu ta?

- Không biết tự lượng sức mình. Rõ ràng còn dám tới tìm ta. Con tiện nhân Tề Dung kia, ta sẽ đi Yên Kinh bắt nó trở về. Đến lúc đó ta cưỡng bức con bé đó trước mặt người, xem người có còn dám coi thường lão tử Dạ Ưng này không. Lão tử còn chưa tìm ngươi, ngươi đã chủ động tới khiêu khích lão tử rồi. Đánh nữa cho ta, chỉ cần lưu một hơi là được.

Nói chuyện là một tên nam tử hơn bốn mươi tuổi mặc áo vàng, trong miệng đang ngậm một điếu xì gà.

Bành bạch vài cái tát, không ai chứng kiến Lâm Vân vào bằng cách nào. Nhưng tất cả mọi người chỉ nhìn thấy Lâm Vân xách lão đại của bọn chúng lên rồi liên tục tát vào mặt.

Máu và răng từ miệng tên nam tử áo vàng kia rơi tích tắc xuống mặt đất. Trong nháy mắt này, cơ hồ tất cả mọi người đều ngây dại.

- Huấn luyện viên?

Lam Cực đã nhận ra người này chính là chủ tịch Lâm Vân của bọn họ. Tuy thương tích của y đã đầy mình, nhưng thần sắc vẫn rất kinh hỉ.

- Ngươi là ai?

Tên nam tử mặc áo vàng sợ hãi nhìn Lâm Vân, cố gắng lắm mới nói ra được ba chữ này. Nếu không phải Lâm Vân cẩn thận nghe thì đúng là không hiểu y nói gì.

Lâm Vân tiện tay ném y xuống mặt đất. Tên này đang muốn đứng lên, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, đau nhức đến mức không có sức để đứng lên.

- Giết hắn…

Cũng may y còn có thể chỉ huy thuộc hạ tiến hành phản kích.

Lâm Vân căn bản không hề hạ thủ lưu tình. Trong nháy mắt, hai mươi tên thuộc hạ này đã biến thành hai mươi cỗ thi thể. Cho dù có thần kinh thô như Lam Cực cũng cảm thấy có chút thái quá.

Lâm Vân tháo dây thừng trói Lam Cực ra, thuận tay xử lý vết thương cho y, rồi mới hỏi:

- Lam Cực, những người này rất tầm thường mà, sao cậu và Du Thiết, hai người lại không đấu được bọn chúng?

- Không phải nhóm người này, mà là một tên đạo sĩ. Vì không e ngại bọn chúng nên tôi mới tới đây, nhưng về sau bỗng xuất hiện một tên yêu đạo, bản lĩnh của y thực sự lợi hại. Chỉ cần mấy chiêu đã bắt được tôi và Du Thiết. Không biết Du Thiết thế nào rồi.

Lam Cực nói đơn giản, hiện tại cứu Du Thiết mới là quan trọng nhất.

- Cậu không cần phải lo lắng cho Du Thiết. Du Thiết đã trốn đi được rồi. Tên yêu đạo kia ở đâu? Cậu có biết không?

Trong lòng Lâm Vân tự nhủ, chỉ vài chiêu là bắt được Lam Cực, y là người như thế nào?

- Tôi cũng không rõ ràng lắm. Người kia là do tên Dạ Ưng này tìm được. Chắc là tên Dạ Ưng biết.

Lam Cực nói xong, chỉ về phía tên nam tử mặc áo vàng.

Dạ Ưng đã bị thủ đoạn của Lâm Vân dọa ngất. Chỉ một phút đồng hồ đã đơn giản giết toàn bộ thủ hạ của mình. Tên này là ma quỷ sao?

- Tốt nhất ngươi nên nói hết chuyện này ra, ta không có bất kỳ kiên nhẫn gì để mè nheo với ngươi.

Lâm Vân dùng chân đá tên nam tử áo vàng.

Dạ Ưng biết mình xong rồi. Trông thấy thủ đoạn giết chóc của Lâm Vân như vậy y không dám cò kè mặc cả với Lâm Vân, chỉ run rẩy nói:

- Người kia là đạo trưởng Lưu Vu. Một tuần trước y tới tìm tôi, nói rằng hai đệ tử của y vừa xuống núi thì biến mất. Rồi bảo tôi điều tra xem có người nào lợi hại ở gần Thanh Hóa hay không?

- Tôi đã tra ra một người tên là Mộc Vân, cùng ngày xuất hiện ở Thanh Hóa. Về phần Lam Cực tiên sinh là chủ động tìm tôi, chứ tôi không có ý định bắt Lam Cực tiên sinh. Về sau Lam Cực tiên sinh muốn giáo huấn người của tôi, thì đạo trưởng Lưu Vu tới rồi bắt hai người bọn họ lại.

Lúc này Lâm Vân mới biết việc mình giết một tên đạo sĩ, còn một tên là do đồng môn của y hai ở núi Sắt đã bị bại lộ. Nếu đã tra được Mộc Vân, thì sớm hay muộn gì cũng tra ra được Lâm Vân.

- Chuyện của Mộc Vân kia, ngươi đã nói cho tên đạo sĩ kia biết chưa?

Lâm Vân trầm giọng hỏi.

- Đã nói qua, y nói rằng buối tổi có thể lại đến.

Dạ Ưng nói xong, Lâm Vân đã chẳng muốn nghe tiếp, liền tiện tay giết y.

Trong lòng suy nghĩ, Xung Hi có lẽ đã gặp nguy hiểm

Loading...

Xem tiếp: Chương 310: Côn Luân Tổ Sư

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Princess Snow And Prince Ice

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 60


Điền Duyên

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 50


Thanh Dục Tuyết Chủ

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 25


Sự Trả Thù Của Tuyết

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 54


Đàn cổ cầm khỏa thân

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 24