Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 309 (1): Tìm Được Lam Cực

Chương trước: Chương 308 (2): Xông Vào Đồn Cảnh Sát



Gặp qua người kiêu ngạo, nhưng chưa từng thấy qua một người kiêu ngạo như vậy. Hắn cho rằng hắn là ai? Chẳng những thị trưởng Đường và tất cả mọi người không lên tiếng. Cho dù Cam Dao và Cam Lăng cũng hết chỗ nói rồi. Cam Lăng thầm nghĩ, vị Lâm đại ca này quả thực quá ngây thơ.

Vạn Chí Hoa đột nhiên có một cảm giác quái di. Y biết những lời này của Lâm Vân là rất chính xác. Hai người kia quả thực là người của Liên gia, hầu như ai ở Thanh Hóa cũng biết, cần ngươi phải nói sao? Nhưng cho dù ngươi là bí thư của thị ủy hoặc là thị trưởng cũng không thể nói bắt là bắt. Huống hồ người còn đang là một kẻ bắt cóc và hành hung cảnh sát.

Lâm Vân lấy ra một tấm giấy màu xanh, ném cho đồn trưởng Vạn, rồi tiện tay vứt Liên Tiếu sang một bên.

Người xung quanh đều sửng sốt, tên này bị điên rồi sao? Lại vứt bùa hộ mệnh của mình đi, nếu tất cả các khẩu súng ở đây đều nổ, hắn không phải liền bị bắn thành tổ ong sao?

- Còn chần chừ gì nữa, lập tức nổ súng.

Thị trưởng Đường hừ lạnh một tiếng. Y cảm thấy rất bất mãn vì đồn trưởng Vạn không ra lệnh luôn. Tuy nhiên, xem thái độ của những người cảnh sát kia, thì ở trong đồn này, Vạn Chí Hoa vẫn là người đứng đầu.

- Chậm đã.

Vạn Chí Hoa vừa cầm tấm giấy màu xanh là biết không tốt. Y sống trong quân đội nhiều năm như vậy, đương nhiên là biết rõ một số chuyện. Mà ngay cả vị thị trưởng kia cũng biết, nhưng có lẽ y không để ý tới.

Quả nhiên, Vạn Chí Hoa vừa mở tấm giấy màu xanh ra, sắc mặt lập tức thay đổi, đâu còn do dự nữa, liền ra lệnh cho thuộc cấp:

- Tất cả cất súng đi.

Sau đó chạy tới trước mặt của Lâm Vân, chào theo nghi thức quân đội:

- Đồn trưởng đồn cảnh sát Hàm Phổ, Thanh Hóa gặp qua thủ trưởng.

Lâm Vân thu hồi tấm giấy, gật đầu, rồi nhìn thoáng qua thị trưởng Đường và cục trưởng Liên nói:

- Hai vị chắc thịt cá dân chúng Thanh Hóa đã lâu rồi phải không?

- Vạn Chí Hoa, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?

Thị trưởng Đường hừ lạnh một tiếng. Tuy âm thầm biết không ổn, nhưng Vạn Chí Hoa gọi một người trẻ tuổi như vậy là thủ trưởng là có ý gì.

- Phó trị thưởng Đường, cục trưởng Liên, vị này chính là thủ trưởng trong quân ủy, Lâm Vân.

Vạn Chí Hoa lạnh lùng nhìn thoáng qua vị thị trưởng Đường vốn một mực quát lớn mình này. Còn cố ý thêm vào một chữ phó. Y biết chỉ cần điều tra thoáng qua, thì tên phó trị trưởng Đường này liền xong đời.

- Cái gì?

Sắc mặt của Phó trị thưởng Đường trở nên tái nhợt. Y biết Vạn Sinh Hoa từng ở trong bộ đội, nên không nhìn lầm chuyện này được.

- Thủ trưởng vị này là phó trị trưởng Đường Cát, chuyên quản lý về quy hoach Thanh Hóa,. Vị này là cục trưởng cục cảnh sát Thanh Hóa, Liên Nhất Nông.

Vạn Chí Hóa giới thiệu rõ ràng lai lịch và tính danh của hai người kia cho Lâm Vân. Y biết, Lâm Vân sở dĩ đưa tấm giấy màu xanh đó cho mình xem, là có ý muốn mượn nhờ thế lực của mình. Nếu như mình còn không cảm thấy được, thì kết cục cũng giống như hai vị kia thôi.

Lâm Vân nhìn thoáng qua Đường Cát và Liên Nhất Nông, nói với Vạn Chí Hoa:

- Thứ nhất, lập tức điều tra là ai hại hai mẹ con Cam Lăng. Thứ hai, gọi điện thoại cho tỉnh ủy, bảo bọn họ giúp đỡ điều tra hai vị này. Một phó thị trưởng quản lý quy hoạch thì liên quan gì tới phá án cơ chứ? Buổi tối tôi sẽ quay lại đây nhìn. Có vấn đề gì thì lập tức gọi điện thoại cho tôi. Tôi nghĩ chắc anh cũng biết nên làm thế nào. Bổ sung thêm một câu, nếu như người của tỉnh ủy không tra ra được, thì tôi sẽ tìm người khác điều tra.

Lâm Vân nói xong, cầm một tờ giấy, viết điện thoại của mình đưa cho Vạn Chí Hoa. Lời nói đầy kiêu ngạo và mang theo giọng quan. Cũng không hề cố ký các quy tắc ngầm trong quan trường. Khiến những người ở đây nghe vậy đều đổ đầy mồ hôi lạnh.

Vạn Chí Hoa vừa nghe Lâm Vân nói vậy, là biết ý của hắn. Điều này nói rõ, mình phải khống chế phó thị trưởng Đường và cục trưởng Liên lại, sau đó thì mới điều tra. Còn có, chính là tỉnh ủy nhất định phải điều tra ra căn nguyên. Nếu như không tra ra được, thì có khả năng ngay cả bí thư của tỉnh ủy cũng bị người này điều tra một phen. Lâm Vân là có ý cho mình chuyển lời cho người của tỉnh ủy.

- Vâng, thủ trưởng, chuyện của Cam Lăng, tôi cũng mới biết…

Lời của Vạn Chí Hoa còn chưa hết, đã bị Lâm Vân cắt đứt.

- Tôi đương nhiên là hiểu. Nếu không thì anh nghĩ anh có thể tiếp nhận nhiệm vụ này của tôi sao?

Lâm Vân nói chuyện rất quyết đoán, cũng rất quan liêu. Trong lòng tự nhủ, cái hư danh kia cũng không phải là không có tác dụng gì. Ít nhất miễn cho mình khỏi phải gọi điện thoại cho người khác, hoặc là giết tận nơi cứu người.

Giết đến long trời lở đất, tất nhiên là không được. Những người cảnh sát này không phải như đội viên của Hắc Thủ Băng Đao, mình không đến mức nhẫn tâm như vậy. Mà gọi điện thoại nhờ người khác thật quá phiền toái, Lâm Vân sợ nhất là chịu ơn mấy lão già kia.

- Thủ trưởng…

Đường Cát vừa nhìn thấy vậy liền biết mình sắp xong đời. Chẳng những mình sắp bị mất chức, mà không chừng còn vào tù ngồi. Cảnh sát chỉ cần điều tra vài chuyện, là kiểu gì mình chả bị lộ hết.

Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, Vạn Chí Hoa đã ra lệnh cho thuộc cấp khống chế Đường Cát và Liên Nhất Nông lại. Hay nói giỡn, tuy đã rời khỏi quân đội, nhưng đạo lý đánh rắn phải dập đầu, Vạn Chí Hoa đương nhiên phải biết.

Hôm nay mình đắc tội phó thị trường Đường và người lãnh đạo trực tiếp, cục trưởng Liên. Nếu mình không thể mượn nhờ lực lượng của Lâm Vân, bắt chết hai người này, như vậy người xong đời chính là y. Y không những phải chết, mà còn chết rất khó coi.

Cam Dao và Cam Lăng đã ngây người. Hai người thật không ngờ Lâm Vân còn là một vị thủ trưởng. Hinh như đó là một chức vị rất lớn thì phải.

- Làm sao vậy? Chúng ta đi thôi.

Lâm Vân nhìn hai chị em vẫn còn sững sờ, vừa cười vừa nói. Trong lòng tự nhủ, cái tấm giấy kia cũng không tồi.

- Lâm đại ca, anh thực sự là thủ trưởng sao?

Cam Lăng vẻ mặt sùng bái nhìn Lâm Vân. Mặc dù cô ta là một sinh viên, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một vị thủ trưởng.

- Ách….

Lâm Vân cảm giác mình như thế nào không ra dáng một thủ trưởng gì cả. Nên khi Cam Lăng hỏi, liền xấu hổ sờ cái mũi.

- Tiểu Lăng, chúng ta đi gặp mẹ thôi.

Cam Dao phản ứng tốt hơn một chút. Nàng đã nhìn quen sự thần kỳ của Lâm Vân, tuy trong lòng vẫn còn kinh dị vô cùng, nhưng nàng lại không để ở trong lòng.

- À, mẹ của các cô đang chờ ở phòng khách. Đợi lát nữa tôi sẽ phái một chiếc xe chở mấy vị rời đi.

Vạn Chí Hoa đã sớm thả mẹ của Cam Lăng ra ngoài rồi.

- Không cần đâu đồn trưởng. Làm xong mọi việc thì gọi cho tôi. Có lẽ tôi sẽ quay lại đây một chuyến.

Lâm Vân nói xong, dẫn theo Cam Dao và Cam Lăng đi xuống tầng gặp mẹ của Cam Dao.

Vạn Chí Hoa thấy Lâm Vân đã rời đi, lập tức gọi điện thoại cho thị trưởng, và bí thư tỉnh ủy. Cho dù Lâm Vân đã phân phó, nhưng một mình y là không thể xử lý được việc lớn như vậy. Một khi không cẩn thận thì sẽ tan xương nát thịt.

Y không gọi cho bí thư tỉnh ủy trước, bởi vì y biết vị bí thư này có quan hệ mâu thuẫn với thị trưởng. Nhưng liên hệ mật thiết với phó thị trưởng Đường. Cho dù mình muốn gọi cho bí thư tỉnh ủy, thì cũng phải đợi gọi cho thị trưởng trước đã.

Tuy Vạn Chí Hoa gọi điện, nhưng y vẫn cảm thấy lo sợ bất an. Y thậm chí còn hoài nghi cách làm có mình có đúng hay không. Nhưng hiện tại đã là đâm lao phải theo lao. Dù sao y cũng không có quá nhiều kinh nghiệm quan trưởng, y mới là chức đồn trưởng này được hai tháng mà thôi.

Hai chị em thấy mẹ lại là một phen kích động. Mẹ của Cam Dao không ngừng cảm tạ Lâm Vân, khiến hắn rất mất tự nhiên.

Cũng may Cam Dao kịp thời giải vây, nhìn khuôn mặt có chút xấu hổ của Lâm Vân, nàng hé miệng cười nói:

- Lâm đại ca, nếu không anh tới nhà em ngồi một lát.

Lâm Vân đương nhiên sẽ không đi tới nhà Cam Dao rồi, hắn còn có việc phải làm. Đành phải nói:

- Cam Dao, anh còn muốn đi tìm một người. Hai em và bác về trước đi. Còn có, anh cảm thấy tuy sự việc hôm nay đã được giải quyết, nhưng Liên gia vẫn còn tồn tại. Mà anh thì không có khả năng diệt toàn bộ người của Liên gia được.

- Cho nên anh đề nghị lúc trở về, mọi người thu thập lại đồ đạc rồi rời đi Thanh Hóa. Đương nhiên nếu như em không ngại, có thể tới Yên kInh. Ở Yên Kinh anh có một công ty, Tô Tĩnh Như cũng ở đó hỗ trợ. Nếu không em tới đó bảo Tô Tĩnh Như giúp đỡ, em thấy thế nào?

Cam Dao còn chưa nói gì, Cam Lăng đã hỏi trước:

- Lâm đại ca, anh còn có công ty sao? Công ty của anh là công ty gì?

- Là tập đoàn Vân Môn.

- A…

- A…

Những lời này của Lâm Vân thật sự làm cho ba người kinh hãi. Tập đoàn Vân Môn có thể nói là tập đoàn thu được nguồn lợi lớn nhất thế giới. Đây là công ty còn chưa hướng ra ngoài phát triển. Một khi tập đoàn Vân Môn hướng ra ngoài thế giới, có thể tưởng tượng nó là một quái vật khổng lồ như thế nào.

- Em phải sớm nghĩ đến mới đúng.

Cam Dao giống như lầm bầm nói.

Loading...

Xem tiếp: Chương 309 (2): Tìm Được Lam Cực

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Vòng Tròn Đồng Tâm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 17


Sài Gòn, Sau Ngày Mưa

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 24


Chờ Một Ngày Nắng

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 21



Qua Cửa

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 72