-Ngụy Ngạn, anhđừng códây dưa tôi nữa. Tôi đã cóbạn trai rồi. Anh cóbiết xấu hổ là gìkhông?
Nữ sinh ômcánh taycủa Lâm Vân nói.
Lâm Vân nghe cô tanói vậy liền bị mình bị mang ra làtấm mộc. Quả nhiên, cómột người thanh niên hơn haimươi tuổi đitới. Vẻ mặt lạnh lùng nham hiểm nhìn Lâm Vân vànữ sinh đang ômcánh tayLâm Vân ,nói:
-Giang Á,tôi còn tưởng rằng cô cóánh mắt tốt, nguyên lại làtìm một thằng dân công làm bạn trai. Quả nhiên làkhẩu vị khác lạ. Côsợ tôi gây khó chịu cho côphải không, đồ đê tiện.
-Ngụy Ngạn, anh…
Giang Ábị những lời thô tục của tên thanh niên làm chonghẹn lời. Bình thường Ngụy Ngạn vẫn làngười nhonhã lễ độ. Nhưng mấy ngày nay ykhông ngừng dây dưa mình, lại còn đánh bị thương người khác nữa.
-Tôi làm sao? Một con ảđê tiện như cô, lão tử muốn baonhiêu thì cóbấy nhiêu, côcần phải tìm một tấm mộc tới. Ha ha, côthật là xemtrọng bản thân mình nhỉ. Lão tử chỉ vìcông tycủa cha cô màtán tỉnh côthôi. Nhưng hiện tại cómột công tytốt hơn đưa cholão tử. Vốn định đêm nayphá trinh cô, nhưng hiện tại lão tử không muốn như vậy. Khẩu vị của côđã lớn như thế, thì mấy ngày nữa tôi sẽ tìm người tới hiếp chết cô. Hừ…
Tên Ngụy Ngạn này nói xong, hừ lạnh một tiếng với Lâm Vân, rồi xoay người rời đi.
Lâm Vân biết mình tai bayvạ gió, nhưng cũng không cóquá để ý.
Sắc mặt của Giang Átức giận đến tái nhợt. Runrẩy nửa ngày cũng không nói được một từ. Nguyên lai, mình chorằng Ngụy Ngạn làmột người nhonhã lễ độ, còn chuẩn bị kết giao với y.Chỉ là bangày trước, mình phát hiện y rõràng còn cómột người bạn gái, còn nồng nhiệt tới mức hôn môi nữa.
Cho nên mấy ngày trước, khiNgụy Ngạn tìm tới cô ta, cô tabắt đầu tìm mọi cách để từ chối. Không nghĩ tới mấy ngày naytên Ngụy Ngạn naykhông ngừng tới lớp học của mình, thậm chí còn tới phòng ngủ của mình để tìm. Hôm nay, mới đi ratừ kýtúc xá, chuẩn bị tham giamột cuộc tụ hội. Nhưng vừa tới cửa trường, đã nhịn thấy Ngụy Ngạn đang đứng ởmột chỗ không xachờ cô ta. Cô tathực sự không cóchỗ để trốn, biết rõchỉ cần mình lái xerời đi, ysẽ ngăn lại. Vừa vặn trông thấy Lâm Vân đi quatrường học, liền lập tức dừng xe,muốn hắn làm tấm mộc.
Lâm Vân nhìn cônàng Giang Ávẫn còn nắm lấy cánh taycủa mình này. Khuôn mặt coinhư đoan chính, tuykhông phải làmột mỹ nữ, nhưng cóthể tính làmột người đẹp.
- Cô cóthể bỏ taycủa tôi rađược không?
Lúc này Giang Ámới phát hiện mình một mực ômcánh taycủa Lâm Vân, vội vàng thả tay ra,nói:
-Thực xinlỗi vìvừa rồi đã liên lụy tới anh.
Lâm Vân không nói gì. Trong lòng tự nhủ cônàng này cũng không tốt đẹp gì. Biết làmuốn liên lụy tới mình, còn muốn đilên ômlấy cánh taycủa mình.
- Anhcầm lấy số tiền này đi, coinhư tôi cảm ơnanh.
Giang Ámóc ranăm trăm nguyên đưa choLâm Vân.
Lâm Vân không chút dodự nhận lấy tiền, bỏ vào túi quần .
Thấy Lâm Vân thutiền, Giang Ámới nhẹ nhàng thở ra,đồng thời trong mắt hiện lên một tiakhinh bỉ.
Lâm Vân đương nhiên sẽ không ngốc đến mức trả thù laocũng không cần. Mình không nợ cô tacái gì, lại phải làm tấm mộc cho cô tamột lần. Thuchút phí haotổn cũng không saicả.
-Đợi lát nữa, cóthể làm phiền anhgiúp tôi đitới một hội sở không? Tôi muốn tới đó tham giamột cuộc tụ hội. Nhưng tôi sợ tên Ngụy Ngạn kiangăn cản tôi. Anhyên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ trả tiền choanh.
Thần thức của Lâm Vân đã phát hiện Ngụy Ngạn và haitên namtử đang tránh ởmột cái ngõ, trông chừng haingười mình. Trong lòng cười lạnh một tiếng. Tên kiadám đánh chủ ývới hắn, thật sự làkhông muốn sống.
- Côlái xe đitới đó không được sao? Cần gìphải tôi đưa côđi?
Lâm Vân âmthầm cười lạnh một tiếng rồi nói.
- Dùtôi lái xecũng nhất định bị mấy người kiangăn lại. Tôi chỉ muốn anhtiễn tôi tới cửa hội sở làđược.
Hiện tại Giang Ábiết mục đích màNgụy Ngạn mấy ngày naytìm mình rồi. Nguyên lai là yđã tìm được một côgái cótiền khác.Nên mới muốn đá văng mình. Người này thực sự lànham hiểm.
Lâm Vân đột nhiên nghĩ, những người trông hội sở kianhất định lànhững người thuộc tầng lớp cao. Cólẽ ởđó mình cóthể tìm được manh mối về giatộc Mộ Dung. Nghĩ tới đây, không khỏi mỉm cười:
- Cóthể, nhưng tôi còn chưa quen nơi này, nên tôi muốn cùng cô đivào hội sở nhìn xem. Cóđược haykhông?
-Điều này, anh ănmặc như vậy, lại cầm theo một cái balô, màbên trong đó toàn lànhững người….
Giang Á cóchút khó khăn nói. Tuynhiên anhchàng này cười lên trông thật đẹp.
- À,tôi sống ởgần đây thôi, tôi cóthể để đồ đạc ởphòng trọ. Chẳng lẽ dotôi ănmặc quá lạc hậu?
Lâm Vân cóchút kinh ngạc hỏi.
-Vậy thì anh đicất đồ đi. Để tôi gọi điện thoại choThiến Thiến hỏi xem.
Giang Ánói tới đây thì lấy điện thoại ra.
Một lúc sau,, Giang Ámới cúp điện thoại, nói với Lâm Vân:
-ĐƯợc rồi, đợi lát nữa anh đicùng tôi. Chỉ là anh coinhư làtài xế của tôi thôi. Lúc đivào thì tới một chỗ rồi ăn, đừng điloạn khắp nơi, biết chưa? À, anh cóbiết lái xekhông?
-Biết, cô ởchỗ này chờ tôi một lúc. Tôi trở về nhà trọ lấy vài thứ, rồi cất đồ đạc luôn.
Lâm Vân nói xong liền đi.
- Ba lôthì cóthể để ởtrong xecủa tôi cũng được.
Giang Ávừa nói tới đây thì Lâm Vân đã đi xa.Dậm chận một cái, đitới chỗ đỗ xe,lái một chiếc xeBeatles rangoài.
Lâm Vân đithẳng tới chỗ Ngụy Ngạn đang đứng, hắn làmột người không thích phiền toái. Nếu đã muốn làm việc ởThanh Hóa, đương nhiên không thích cómấy conruồi cứ ong ong ởxung quanh.
- AnhNgụy, cái tên ngungốc kia rõràng đivề hướng của chúng ta.Hiện tại chúng ta đitheo Giang Á hay làgiả quyết hắn trước.
Một tên cóhình xăm bòcạp nói.
-Không cần phiền toái như vậy đâu, tađến rồi đây.
Tên Ngụy Ngạn còn chưa trả lời, thì đã thấy Lâm Vân đứng ởtrước mặt mình.
Bangười cả kinh. Người này vừa nãy còn đang ởkhá xa. Vì saotrong chớp mặt đã đến đây rồi?
-Các người cũng không tồi, cóthể tìm một góc chết như vậy để chờ đợi.
Lâm Vân lạnh lùng nói.
-Động thủ, làm thịt tên ngungốc này. Chúng tacứ thoải mái màlàm, một tên dân công màthôi, cũng không aiđể ý.
Lời của Ngụy Ngạn còn chưa dứt, Lâm Vân đã phóng ra bađao, tiếp theo là bangọn lửa tím. Bangười này lập tức biến mất, giống như chưa từng xuất hiện ởnơi đây vậy. Chỉ cóthưa thớt vài cái trọ bụi rơi trên mặt đất. Đảo mắt đã bị gió thôi đi. Trước sauchưa tới một phút đồng hồ.
- Đithôi.
Lâm Vân quay về chỗ Giang Á,nói.
Giang Ácòn đang nhìn đông nhìn tây. Suynghĩ nếu mình lập tức lái xe,cái tên Ngụy Ngạn kiacũng không nhất định ngăn xecủa mình lại. Thì Lâm Vân đã xuất hiện trước mặt cô ta.
-Ủa, nhanh vậy, maulên xethôi. Anhlái xem.
Giang Ánói xong, đưa chìa khóa choLâm Vân.
Lâm Vân âmthầm tự nhủ, cônàng Giang Ánày cũng không phải xấu hoàn toàn. Đây làlần đầu tiên gặp mình đã tintưởng mình như vậy. Không biết đó là ưuđiểm hay làkhuyết điểm? Phỏng chừng tên Ngụy Ngạn kiacũng như vậy quen biết cô ta.
Hội sở Vận Thanh cách đại học Thanh Hóa không xa.Lâm Vân chỉ mất 20phút làlái xetới nơi.
-Kỹ thuật lái xecủa anhthật làtốt. À,tôi còn chưa biết tên anh làgì?
Giang Á âmthầm nói, cho dùmình chỉ mang theo lái xe,cũng không thể không biết tên người lái xe là gìchứ.
-Tôi tên làMộc Vân. Lái xe lànghề cũcủa tôi.
Lâm Vân thuận miệng bịa cái tên.
-Mộc Vân, họ Mộc cũng ítthấy. Chúng ta đivào thôi, anh đitheo sautôi, đừng nói chuyện nhiều. Đợi lát nữa đivào thì ngồi bên cạnh tôi làđược. Bình thường không chophép lái xe đivào, tôi phải nhờ chị Thiến Thiến mới được dẫn theo anhvào đó. Chonên anhđừng đẻ tôi khó xử.
Giang Ácẩn thận dặn dòLâm Vân.
-Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ ngồi bất động tại chỗ. Lúc đivào côcũng không cần để ýtới tôi đâu, tôi chỉ cần một chỗ ngồi làđược.
Lâm Vân nghĩ thầm, mình chỉ cần dùng thần thức và tainghe làđược.
-Giang Á,cậu cũng tới rồi à.
Một tiếng thanh thúy truyền tới.
Lâm Vân ngẩng đầu nhìn, là hainữ sinh vàmột namsinh vôcùng anhtuấn đang đitới.
-Mình đến rồi đây. Linh Tố, Miêu Chỉ, anhchàng đẹp trai này là aivậy?
Giang Á đitới phía trước chào hỏi.
-Đây làTào Kỳ, thiếu giacủa chủ tịch tập đoàn hóa chất KimThanh. Tào Kỳ, đây làGiang Á,bạn học mà emvừa nói qua.
Một côgái cómặt trái xoan vội vàng giới thiệu.
-Chúng ta mau đivào thôi.
Cô gái này giới thiệu xong Tào Kỳ, nhìn thoáng quaLâm Vân, không hỏi hắn. Cô taliếc quacũng biết Lâm Vân chỉ làmột người lái xe, có gì màphải hỏi.
Bốn người cười nói đivào trong, Lâm Vân không chút dodự đitheo phía sau.