Lâm Vân bởi vì tuluyện tới nửa đêm, phát hiện mình tùy thời cóthể đột phá. Xem rachính mình giúp Liễu Nhược Sương chữa bệnh, tuy haotốn rất nhiều linh thạch, nhưng cũng nhận được không ítchỗ tốt.
Hắn sợ nếu đột phá trong khách sạn kiathì sẽ gây rađộng tĩnh quá lớn. nên liền lykhai khách sạn. Tìm một chỗ trống trải, cầm viên linh thạch thương phẩm màlần trước chưa hấp thuhết kia, rồi không ngừng vận chuyển tinh lực vào trong cơthể.
Lâm Vân chỉ cảm thấy tinh lực trong người mình nhanh chóng bành trướng. Sự bành trướng này không phải từ một saolên hai sao cóthể sosánh. Sausáu tiếng, tinh lực đã tăng lên giới hạn. Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên trong cơthể, tinh lực bành trướng đột nhiên lantới toàn thân.
Một cảm giác sảng khoái cực độ truyền tới. Lâm Vân cưỡng chế sự hưng phấn, tiếp tục vận chuyển tinh lực để củng cố tu vi.Lại batiếng sau, Lâm Vân đứng lên, tâm tình rất làkích động. Vốn chorằng tăng lên ba saorất khó, rõràng bởi vìliều chết khóa độc choLiễu Nhược Sương, cứ như vậy dễ dàng đột phá. Đây cólẽ hợp với câu hảo tâm cóhảo báo.
Chẳng lẽ muốn đột phá TuTinh phải cần tới cực hạn sao? Khitinh lực đạt ới cực hạn rồi chuyển sang suyyếu thì mới dễ dàng đột phá sao?
Bất kể như thế nào, với tuvị basao, đã tăng rất nhiều sự tintưởng choLâm Vân, cũng chohắn thêm một số kinh nghiệm. Hắn cảm thấy chỉ cần cóđủ tài nguyên, chỉ trong vòng mười năm, tuvị của hắn cóthể vượt qualúc ởđại lục Thiên Hồng.
Về phần VũTích, không cần hắn phải lolắng. VũTích nhất định làmột người có tưchất cực tốt, nếu không thì đã không tuluyện nhanh như vậy rồi. Chỉ là sau khinàng Trúc Cơ, tìm công pháp chonàng luyện lại làmột việc phiền toai.
Lâm Vân phóng thần thức rangoài. Quả nhiên, tăng lên basao, thần thức cũng tự động tăng lên cấp bậc. Phạm vitìm tòi hiện tại đã tăng lên 160km.
Mà tuluyện tới basao, thì cóthể sử dụng thêm Ẩn Thân Quyết vàTinh VũQuyết. Hiện tại Lâm Vân đã khẳng định, ba sao màmình luyện được ởthế giới này còn mạnh hơn khiluyện tới ba sao ởđại lục Thiên Hồng rất nhiều. Tinh Vụ Quyết càng thêm mạnh mẽ, lúc trước không thể nào sosánh được.
Bây giờ đã làbuổi sáng, hơn mười giờ. Tối qualúc mình đi rangoài không báo trước choLiễu Nhược Sương, hiện tại phải về luôn, nếu không nàng lại sốt ruột.
Lâm Vân bước lên PhiVân Trùy, chưa tới mười phút đã trở về căn phòng của khách sạn. Đây là doLâm Vân đã thả chậm tốc độ, nếu không một khoảng cách chưa tới 300km thì đâu cần thời gian lâu như vậy.
Liễu Nhược Sương đang sốt ruột ngồi ởtrong phòng, đột nhiên thấy Lâm Vân bayvào từ cửa sổ. Liền kinh hỉ đilên đón:
-Tối hôm qua anh đi rangoài à?
-Ừ, anh đi rangoài cóchút việc.
Lâm Vân cóchút ngượng ngùng. Liễu Nhược Sương sợ ngủ một mình, nên mới cố ýyêu cầu một căn phòng haingười. Vậy màmình lại bỏ điđể lại nàng một mình. Cũng maylúc mình rời đithì nàng đã ngủ say.
- Anh đirửa mặt đi, emđã gọi thức ăntới rồi. Anhrửa mặt xong thì đi ra ănluôn.
Liễu Nhược Sương nói tới đây, thì cótiếng chuông cửa vang lên.
Liễu Nhược Sương đitới mở cửa, làngười bán thuốc của Vạn Dược Đường hôm qua. Người bán thuốc này rất cung kính đưa gói thuốc choLâm Vân rồi nói:
-Lâm tiên sinh, tôi mang số thuốc màngài yêu cầu theo lời của sưphụ tôi. Sưphụ tôi vốn định đích thân tơi, chỉ là cómột người bằng hữu của ông ấy tới. Chonên chỉ cóthể bảo tôi mang thuốc tới.
Lâm Vân sững sờ, trong lòng tự nhủ, lão Trịnh kialàm việc thật nhanh, mới một đêm thôi đã kiếm đủ số thảo dược chomình rồi. Nhưng nghĩ lại cũng bình thường, người talàm về thuốc Đông ytrong năm mươi năm, hẳn làngười quen rất nhiều. Chonên làm chuyện này nhanh hơn mình đihỏi rất nhiều.
Mà hiện tại ông ấy lại bề bộn như vậy, nhất định là cóngười tới muacây sâm VũLâm kia.
-Thay tôi cảm ơn sưphụ của anh.
Lâm Vân cũng không khách khí, nhận lấy số dược liệu trong tayngười kia.
Vốn chorằng phải chờ tới buổi tối. Thật không ngờ Trịnh Mạt Thành làm việc nhanh chóng như vậy. Chào từ biệt người bán thuốc, Lâm Vân ănxong cơm sáng, liền đưa Liễu Nhược Sương baytrở về tới Yên Kinh, rồi đáp xuống bancông tầng ba.Phóng thần thức kiểm tramột lát, thì trong nhà chỉ có VũTích và bàngoại. VũTích thì đang ngồi trước cái máy vitính, không biết đang suynghĩ cái gì màchỉ sững sờ.
Lâm Vân gõcửa, Hàn VũTích mới phản ứng. Vội vàng đitới mở cửa. Trông thấy làLâm Vân, ngạc nhiên một chút, lập tức laolên ômchặt Lâm Vân.
- Emrất nhớ anh…
Lâm Vân vuốt tóc của Hàn VũTích:
-Nhược Sương cũng tới đây.
-A…
Hàn VũTích buông Lâm Vân ra,mới phát hiện Liễu Nhược Sương đứng ởđằng sau. Khuôn mặt hơi đỏ, vội vàng nói:
-Nhược Sương, mauvào phòng ngồi đi.
-Mẹ chúng ta điđâu?
Lâm Vân thuận miệng hỏi.
-Lâm Hinh đã dẫn theo haingười tới trung tâm giao dịch Vân Môn xemnáo nhiệt rồi. Hiện tại điện thoại Vân Tinh Linh bán rất chạy. Nên đã đình chỉ bán lẻ, yêu cầu mỗi lần mua làmười nghìn chiếc. Nhưng cho dùnhư vậy ởtrung tâm giao dịch Vân Môn cũng kín hết người.
Hàn VũTích nói, ánh mắt thì đầy ôn nhunhìn về Lâm Vân. Chỉ có namnhân của mình mới cóthể làm những chuyện khiến người takhông thể tưởng tượng như vậy.
-Gần đây Mông Văn rất bận rộn. Chẳng những phải tiếp đón người của các nhà máy sản xuất điện tử, màcòn cócả người của các tập đoàn viễn thông lớn tới nữa. Chẳng những làngành thông tintrong nước, ngay cả của nước ngoài đều nơm nớp losợ. Anhthì tốt rồi, làm xong thì vỗ mông rời đi, mặc kệ mọi chuyện.
Lời của Hàn VũTích cóvẻ trách cứ, nhưng trong giọng nói không hề có ýtrách cứ nào.
Liễu Nhược Sương cũng thầm than. Hiện tại nàng đã hiểu Lâm Vân làmột người nghịch thiên như thế nào. Ngay cả hệ thống truyền tinnhư vậy cũng cóthể làm được, nói gìtới Dưỡng Tâm Hoàn kia. Anhchàng Lâm Vân này quả thực không thể dùng suynghĩ của nhân loại để cân nhắc.
-Nhược Sương, chị nghe Lâm Vân nói là embị trúng độc. Chị rất lolắng, hiện tại emđã đỡ hơn chưa?
Hàn VũTích thật sự lolắng choLiễu Nhược Sương. Nàng ởcùng với cô tađã được mấy tháng. Nàng biết tính cách của Liễu Nhược Sương córất nhiều điểm giống mình.
- Emđã hơn rồi, cảm ơnchị VũTích.
Liễu Nhược Sương cảm thấy dung mạo của Hàn VũTích càng ngày càng đẹp. Không biết cóphải là cóliên quan tới công pháp tuluyện haykhông?
Lâm Vân dùng thần thức phóng tới toà nhà Vân Môn, quả nhiên thấy Mông Văn vàDiệp Điềm đang rất bận rộn. Liền thuhồi thần thức lại, trong lòng cũng cóchút ngượng ngùng.
Bên ngoài vang lên tiếng xehơi, xem ramấy người Lâm Hinh đã trở lại.
- A, anhtrai, anhthật đúng làthần long, chỉ thấy đầu không thấy đuôi, đảo mắt lại xuất hiện. Mẹ ơi, anhtrở về rồi.
Lâm Hinh thấy làLâm Vân, trong nội tâm rất caohứng, vội vàng kêu lên.
Vũ Tích dẫn Liễu Nhược Sương đixuống giới thiệu chomọi người. Ănxong cơm trưa, Lâm Vân dạy choLiễu Nhược Sương cách dùng thuốc, rồi lập tức đitới Thanh Hóa của tỉnh Vân Bắc.
Tuy Hàn VũTích rất làkhông muốn, nhưng vẫn dặn dòLâm Vân mauchóng trở về.
Lâm Vân đã từng đitới tỉnh Vân Bắc. Nơi đó cótrụ sở huấn luyện của đội đặc công Vân Bắc. Lâm Vân đã ởtrong đó mấy tháng. Nhưng Thanh Hóa thì bất đồng. Tuycũng thuộc tỉnh Vân Bắc, nhưng lại cách dãy núi Vân Quý khá xa.
Lâm Vân đến Thanh Hóa thì đã làbuổi tối. Đối với một người chưa quen thuộc nơi đây, muốn tìm một giatộc ẩn thế xác thực không phải làmột chuyện dễ dàng.
Lâm Vân tìm một nơi vắng vẻ, hóa trang đơn giản, liền biến thành một người dân công từ nhà quê mới lên thành
phố làm việc. Cho dùtrộn lẫn trong đám người cũng không aiphát hiện ra.Hiện tại hắn chưa tới năm sao, không cócách nào tùy ýbiến đổi khuôn mặt, chỉ cóthể dựa vào hóa trang. Cũng maybản lĩnh hóa trang của hắn không tồi. Dùng thuốc tự chế là cóthể thay đổi được. Không phải làngười thân, thì rất khó nhận rahắn.
Làm xong những việc này, Lâm Vân cố ýtìm muamột cái ba lôkiểu dáng quê mùa rồi xách lên vai. Hắn cải trang như vậy không phải sợ sệt điều gì, màchỉ lo cóngười quen phát hiện rahắn, rồi phiền toái lại kéo đến. Bởi vì dù saohiện tại hắn cũng làchủ tịch của một tập đoàn ảnh hưởng tới cả thế giới.
Với trang phục hiện tại của Lâm Vân, quả thực giống hệt một thanh niên mới từ quê lên thành phố để làm công.
Lâm Vân đi quamột trường đại học gọi làđại học Thanh Hóa. Hiện tại đã làbuổi tối, nhưng vẫn còn nhiều sinh viên tốp batốp năm đilại. Thoạt nhìn rất náo nhiệt.
Tuy không biết phải đinơi nào tìm, nhưng Lâm Vân biết một giatộc lớn phải córất nhiều sinh ýtrải khắp, cũng córất nhiều chỗ giải trí ănchơi. Bởi vìnhững chố như thế kiếm tiền nhanh, màcũng không cần phải xuất đầu lộ diện. Còn có, những chỗ đó cóđủ loại khách hàng qualại, thích hợp choviệc ẩn nấp. Đương nhiên đây chỉ làmột loại khả năng màthôi. Có giatộc chỉ chuyên về một sản phẩm nào đó.
Lâm Vân đang muốn tìm một chỗ ănchơi gần đây, thì một nữ sinh đitới rồi đột nhiên ômcánh taycủa hắn. Lâm Vân đang muốn ném cô tađi, nhưng rõràng không phát hiện rasát ýtrên người cô ta,nên không vội động thủ. Muốn nhìn xem cô ta có ýgì.