Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 259: Gặp Lại

Chương trước: Chương 258: Bay Về



Nghe thấy tiếng Liễu Nhược Sương, Hàn VũTích mới kịp phản ứng Nhược Sương còn đang ởngay bên cạnh, vội vàng tách Lâm Vân ra,khuôn mặt đỏ bừng. Lâm Vân không saocả, chỉ cười cười nhìn Hàn VũTích nói:

-Lúc trở về chúng talại tiếp tục.

- Cóchuyện gì?

Lâm Vân quay đầu nhìn Liễu Nhược Sương gần kề. Trong lòng tự nhủ, Liễu Nhược Sương coinhư làmột mỹ nữ, nếu nàng không hamDưỡng Tâm Hoàn thì cũng sẽ không bị bắt cóc.

Mà sauchuyện này mình cũng phẩn cẩn thận một chút mới được. Bởi vìcòn cóthể cónhững tên đui mù, vìmuốn lấy sản phẩm của mình mà ra tayvới người thân.

- Emmuốn hỏi, anh làthần tiên sao?

Liễu Nhược Sương hỏi xong, nhìn nhìn Lâm Vân, lập tức nói thêm:

- Anhyên tâm, emsẽ không kể chuyện này rabên ngoài đâu.

Lâm Vân gật đầu. Ởcùng với Liễu Nhược Sương đã hơn haitháng, hắn rất tintưởng nhân phẩm của nàng.

- Anhkhông phải làthần tiên, anhchỉ làmột người thường muốn cố gắng trở thành thần tiên màthôi. Còn nếu emmuốn hỏi vì sao anh cóthể bayđược, thì anhkhông biết nên giải thích với emnhư thế nào. Anhcũng mới biết baykhông lâu.

Nghe Lâm Vân nói, timLiễu Nhược Sương đập thình thịch, bật thốt lên:

-Vậy anh cóthể dạy em bayđược không?

Liễu Nhược Sương không phải làloại nữ nhân thích tùy tiện yêu cầu người khác. Nhưng việc cóthể baylượn trên không này, thật sự khiến nàng quá mức rung động vàhướng tới. Nên không chút rụt rè màđưa rayêu cầu.

-Việc này phỏng chừng không được. Một là dochuyện này quá mức kinh thiên hãi tục, anhkhông muốn những người khác biết tới, chonên mới yêu cầu emgiữ bímật. Thứ hai làkhông phải aicũng cóthể học được khả năng này. Nếu không phải thiên phú trời cho, thì dù cóthông minh đến mấy cũng không học được.

Lâm Vân lýgiải tâm tình của Liễu Nhược Sương, nhưng bản lĩnh này không phải gặp người làsẽ dạy.

Muốn học làphải cólinh căn. VũTích cólinh căn, nhưng Liễu Nhược Sương thì không nhất định. Sở dĩ ÂmNguyệt Quan chỉ cómười bangười, Lâm Vân đoán rằng chắc cũng cóliên hệ với linh căn. Tuycông pháp màbọn chúng học không phải làcông pháp tuchân chân chính, nhưng vẫn yêu cầu người học cólinh căn.

Huống hồ, cho dùLiễu Nhược Sương cólinh căn đichăng nữa, hắn cũng sẽ không dạy cô taphương pháp TuChân. Một làkhông đủ tài nguyên, hai làhắn và cô takhông cóquan hệ gìcả.

Nghe Lâm Vân nói vậy, Liễu Nhược Sương rất ảm đạm. Nàng biết yêu cầu vừa rồi của mình quá mức đường đột. Lâm Vân sao cótùy tiện dạy chonàng những bản lĩnh như vậy được. Lâm Vân vốn không phải người bình thường, mình cũng đã chiếm sản phẩm Dưỡng Tâm Hoàn của hắn hainăm, vậy màcòn yêu cầu hắn dạy mình cái này.

Hiện tại nàng cũng minh bạch việc tuluyện của Hàn VũTích mỗi ngày, nhất định là doLâm Vân dạy. Màcông pháp tuluyện của Hàn VũTích chắc chắn không phải làcông pháp dưỡng sinh gìcả. Nói không chừng cũng làphép thuật cóthể baylượn như Lâm Vân.

Không ngờ thế giới mình đang sống lại cópháp thuật như vậy, quả thực khó màtưởng tượng nổi. Điều này đã phá vỡ hoàn toàn những gì màmình học được. Mình quả thực như ếch ngồi đáy giếng. Thế giới mênh mông như vậy, còn rất nhiều sự vật màmình không biết. Khó trách hắn cóthể nghiên cứu raloại thuốc nghịch thiên như thế. Không biết hắn học được từ đâu?

Thấy Liễu Nhược Sương trầm mặc, Lâm Vân cũng không nói gìthêm. Những thứ như vậy không phải nói dạy làdạy được. Cho dùLiễu Nhược Sương cótiết lộ cho aiđó, Lâm Vân cũng sẽ không để ý. Tuvị hiện tại của hắn đã là haisao. Màviệc tuluyện của VũTích nhanh như vậy, cólẽ hắn cóthể đem chuyện của công tygiao hết cho emgái của mình. Còn mình thì sẽ mang theo VũTích tới một nơi để chuyên môn tuluyện.

Lúc trước, mộng tưởng của Lâm Vân là tuluyện tới chín saorồi phithăng màđi. Hiện tại mộng tưởng của hắn chính là cóthể mang theo VũTích trở về đại lục Thiên Hồng để tìm Thanh Thanh. Với tính cách thiện lương của hainàng, chắc bọn họ sẽ tiếp nhận đối phương.

Hàn VũTích thấy Liễu Nhược Sương trầm mặc, cóchút không đành lòng nói:

-Nhược Sương, emđừng đau buồn. Cólẽ từ nayvề saucòn cócách khác. Hơn nữa, cóthể được baylúc này làtốt rồi. Đâu nhất định phải ngày nào cũng baylượn.

Tuy lời anủi này của Hàn VũTích hầu như không cótác dụng gìcả, nhưng Liễu Nhược Sương lại đột nhiên nghĩ tới điều gìđó. Cười với Hàn VũTích, rồi nói:

- Embiết rồi, cảm ơnchị.

Hàn VũTích sửng sốt một chút. Nhưng thấy Liễu Nhược Sương không còn uể oải như lúc trước nữa, thì cũng yên tâm. Dù sao haingười ởcùng nhau mấy tháng, đều đã coinhau như chị emvậy.

Tuy Lâm Vân baychậm, nhưng rất nhanh đã trở về Hoaquốc. Lâm Vân lựa chọn một nơi cách nhà của mẫu thân VũTích không xalắm rồi đỗ xuống.

-Lâm Vân, chúng tađã về tới Yên Kinh rồi sao? Nhưng chỗ này không giống lắm thì phải?

Liễu Nhược Sương thấy Lâm Vân đã buông eocủa mình ra,lại cóchút lạ lẫm.

-Chưa tới Yên Kinh, chỗ này chỉ làmột sơn thôn màthôi. VũTích, để anhdẫn em đigặp haingười.

Lâm Vân nói xong, thu PhiVân Trùy lại, rồi dắt Hàn VũTích tới nhà của mẹ nàng. Liễu Nhược Sương thì đeo sát theo sau.

-Gặp ai? À,đúng rồi, quần áo vàgiường của chúng tavẫn còn ởtrên đảo.

Hàn VũTích bỗng nhớ tới còn chưa mang đồ đạc về.

- Emkhông cần phải lolắng chonhững đồ đạc kia. Anhđã cất đirồi.

Lâm Vân vừa nói, vừa dẫn haingười tới trước cửa nhà mẹ của Hàn VũTích.

Lúc Lâm Vân đitới thì cửa lại khóa.

-Lão công, lànhà aithế?

Hàn VũTích cóchút kỳ quái nhìn Lâm Vân, hỏi.

- Lànhà của mẹ em. Anhtìm được mẹ của em ởnơi này. Không biết vì saohôm naymẹ lại không có ởnhà nhỉ?

Lâm Vân cũng rất kỳ quái. Lẽ ramẹ và bàcủa VũTích phải ởnhà mới đúng.

-Cháu là conrể của emNhụy phải không?

Một người phụ nữ trung niên nhìn Lâm Vân nói.

-Vâng ạ, bác gái, bác cóbiết mẹ vợ và bàcủa cháu đinơi nào rồi không?

Lâm Vân thấy làbác gái nhiệt tâm lần trước, vội vàng hỏi.

-Ủa, cháu không biết à? Haingười đã tới Yên Kinh rồi. EmNhụy vìnóng vội muốn gặp congái VũTích, nên tuần trước đã mang theo cụ đirồi. Saocác cháu còn chưa biết?

Bác gái nói xong nhìn Lâm Vân, rồi nhìn Hàn VũTích vàLiễu Nhược Sương ởbên cạnh. Tuynhiên bà talập tức nhận raHàn VũTích là congái của Ninh Nhụy.

Không nghĩ tới congái của Ninh Nhụy lại xinh đẹp như vậy. Mà conrể của cô tacũng không tồi. Ninh Nhụy vàcụ tìm được congái, conrể như vậy coinhư làđổi đời. Haingười đó đã chịu khổ quá lâu rồi.

Hàn VũTích nghe thấy mẹ mình vẫn còn sống, còn ởtrong một căn phòng rách nát như vậy, nước mắt liền rơi lãchã. Thân thể lung laysuýt nữa ngã xuống. Lâm Vân thấy thế vội vàng đỡ Hàn VũTích.

Hàn VũTích runrẩy bắt lấy cánh taycủa Lâm Vân hỏi:

-Mẹ emthực sự còn sống sao?

-Đúng vậy, anhđã gặp mẹ rồi. Mẹ và bàcủa emđều rất khỏe. Emkhông cần phải lolắng đâu. Sở dĩlúc trước anhkhông nói cho em vìsợ em lolắng. Hiện tại haingười đó đitới Yên Kinh thì người tập đoàn Vân Môn nhất định sẽ đón haingười. Chúng ta mautrở về thôi.

Lâm Vân nói xong, chào từ biệt bác gái nhiệt tâm này:

-Cảm ơnbác, bọn cháu điđây.

Lâm Vân dẫn theo Hàn VũTích vàLiễu Nhược Sương đitới một nơi vắng vẻ. Lâm Vân còn chưa nói gì, Liễu Nhược Sương đã tự động đitới bên người của Lâm Vân để chohắn ôm. Nàng cũng biết Lâm Vân muốn baytrở về Yên Kinh, bởi vìHàn VũTích muốn nhanh chóng gặp lại mẹ của chị ấy. Lâm Vân cũng không cótâm tình đùa cợt Liễu Nhược Sương, trực tiếp điều khiển PhiVân Trùy, bayvề hướng Yên Kinh.

Bởi vìmang theo Liễu Nhược Sương vàHàn VũTích, chonên Lâm Vân không dám bayquá nhanh. Nhưng chỉ cần chưa tới 30phút đã tới địa phận của Yên Kinh. Lâm Vân đỗ xuống một đoạn đường vắng vẻ, gọi một chiếc xerồi bảo lái xe đithẳng tới tòa nhà Vân Môn.

-Để emxuống đây cũng được.

Lúc xe đi quahọc viện yhọc cổ truyền Yên Kinh, Liễu Nhược Sương liền xuống xetrước.

- VũTích, emkhông cần phải sốt ruột đâu. Mẹ của emđã tới nhà của chúng tarồi. Hiện tại mẹ emđang nói chuyện với mẹ anh vàLâm Hinh.

Lâm Vân dùng thần thức đã nhìn thấy mẹ của Hàn VũTích ởtrong nhà mình. Liền bảo tài xế đitới khunhà của mình.

-Vâng.

Hàn VũTích chỉ chăm chú bắt lấy cánh taycủa Lâm Vân, không hỏi vì saohắn biết được. Bởi vìhiện tại nàng rất nóng ruột.

Rất nhanh xeđã tới khunhà của Lâm Vân. Lâm Vân vàHàn VũTích xuống xe.Lâm Hinh đã nhìn thấy haingười, vội vàng chạy tới, giữ chặt taycủa Hàn VũTích, hưng phấn kêu lên:

- Anhtrai, chị dâu…À, chị dâu, mẹ của chị cũng tới đó, chúng tavào nhà đithôi.

Thấy anhtrai vàchị dâu đều bình yên vôsự, trong lòng Lâm Hinh hưng phấn không thôi.

Hà Anh vàNinh Nhụy đang nói chuyện, trông thấy Hàn VũTích đivào, Ninh Nhụy lập tức đứng lên. Tuy cô tađã nhiều năm không gặp congái của mình, nhưng vừa nhìn thấy mặt conbé, cảm giác thân tình đã khiến cô tanhận rađược ngay.

Loading...

Xem tiếp: Chương 260: Hàng Nhái

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 50


Cửa Tiệm Cổ Quái

Thể loại: Huyền Huyễn, Đô Thị

Số chương: 48



Vương Phi Như Thủy

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 49