Lâm Vân bỏ thẻ ngọc xuống, trong đầu suynghĩ. Thẻ ngọc này lấy được từ Thập Bát LíTrang, hẳn làcủa một Luyện Khí Sĩ màtên đạo sĩ kiađã nói. Loại thẻ trenhư vậy chắc làkhông ít. Nhưng không biết vì saoLuyện Khí Sĩhiện tại không còn tồn tại nhiều. Màtheo lời của tên Tào Khuê kianói, tuvị của các Luyện Khí Sĩđều rất thấp. Lời này của y cólẽ không đáng tinlắm, bởi vìbản thân ycòn chưa từng nhìn thấy quaLuyện Khí Sĩ.
Trong tổ chức dị năng của quốc giađã có haiLuyện Khí Sĩ, vậy thì khitrở về mình nên hỏi một chút Luyện Khí Sĩ làthế nào? Nhưng nên cẩn thận một chút, bởi vìchuyện mình diệt tổ chức Hắc Thủ Băng Đao đã huyên náo cả toàn cầu. Nói không chừng cómột íttổ chức dị năng đã hoài nghi domột người làm. Chonên anphận vẫn tốt hơn.
Mà bộ “Cơ bản về đan trận” ngược lại rất hữu dụng với mình. Từ nayvề sauphải nghiên cứu cẩn thận xem. Lâm Vân bỏ thẻ ngọc xuống, cầm cái thẻ ngọc còn lại, rồi dùng thần thức dòtra. Cũng chỉ nhìn thấy mơhồ.
Phỏng chừng cái thẻ ngọc này là domột người tuluyện lợi hại hơn lưu lại. Màthần thức của mình chưa đủ để đọc nội dung trên đó. Không biết cóphải làcủa Luyện Khí Sĩtrước nhà Tần lưu lại haykhông? Nhưng thẻ ngọc này mình lấy được ởnúi tuyết Misimi, chonên cũng chưa chắc làcủa một Luyện Khí Sĩ.
Nếu cóthể khắc chữ lên thẻ ngọc, Lâm Vân liền tìm một chỗ trống trên thẻ ngọc, rồi dùng thần thức thử khắc xem. Quả nhiên làrất dễ dàng khắc vào, nhưng lại lập tức tiêu tán. Cho dùnhư vậy cũng khiến choLâm Vân cực kỳ mừng rỡ. Nguyên laithần thức tuluyện tới một mức độ nhất định còn cótác dụng như vậy. Cólẽ phải tuluyện tới ba saothì mới cóthể nhìn thấy nội dung khắc trên cái thẻ ngọc thứ hainày.
Lâm Vân đi rahang động, trông thấy Hàn VũTích vàLiễu Nhược Sương đang nhàm chán trò chuyện gìđó. Phỏng chừng vìsợ tên đạo sĩ màkhông dám chạy tới bờ biển, chỉ cóthể ởđây nói chuyện cho quangày.
- Anh đi rarồi.
Hàn VũTích thấy Lâm Vân đi ra,thần sắc rất làkinh hỉ. Trong mắt Lâm Vân hiện lên một tia xinlỗi. Biết mình quá đầu nhập vào tuluyện, không dành thời gian chonàng. May màchỗ này còn cóLiễu Nhược Sương để chonàng trò chuyện.
- Anhđã nói làsẽ đưa mọi người trở về phải không?
Liễu Nhược Sương thấy Lâm Vân đi ra,liền vội vàng hỏi.
-Đợi lát nữa, trước ănchút gìđã.
Hàn VũTích nói xong, vội vàng điđun củi.
-Ừ, đợi lát nữa về, để anh thuthập đồ đạc bên trong hang.
Lâm Vân nói xong, trở lại cái hang, thutoàn bộ đồ đạc, kể cả giường ghế vào trong Tinh Giới.
Bangười ănxong bữa cơm, Lâm Vân nói:
-Hiện tại chúng ta đithôi. Số chén bát, xoong nồi thì để ởđây cũng được.
Liễu Nhược Sương vàHàn VũTích đều cóchút kinh ngạc nhìn Lâm Vân. Saunửa ngày, Hàn VũTích mới lên tiếng:
-Nhưng chúng tatrở về bằng cách nào?
- Anhđã nói rồi mà, anhsẽ đưa các em baytrở về. Nói lời phải giữ lời chứ.
Lâm Vân nói xong, nắm taycủa Hàn VũTích đi rangoài. Liễu Nhược Sương thấy thế đành phải đitheo sau. Trong lòng đang nghĩ Lâm Vân đưa haingười về bằng cách nào.
-Nhược Sương, chắc emcũng nghĩ anhkhông phải người thường. Chonên anhkhông hyvọng emkể lại chuyện xảy ra ởtrên đảo này chobất kỳ ai.Chỉ cómột mình embiết làđược rồi. Emlàm được không?
Liễu Nhược Sương nhìn Lâm Vân, trong lòng tự nhủ, phải giữ bímật việc gì? Việc giết người đạo sĩ kiasao? Nếu làvậy, cho dù anhkhông nói, tôi cũng không nói chuyện này rabên ngoài. Tuynhiên, việc anhlấy từ đâu racái giường, quả thực cóchút kỳ quái.
-Vâng, emchắc chắn sẽ không nói với ai. Emhiểu ý anhmà. Hiện tại emmuốn trở về, mà anhnói haitháng sausẽ dẫn theo bọn emrời đi. Bây giờ đã là qua haitháng rồi, chúng tavẫn còn ởtrên cái đảo. Chẳng lẽ anhthực sự muốn bayvề chắc?
Liễu Nhược Sương cóchút buồn bực. Cả ngày ởtrên cái đảo này, ngay cả bờ biển cũng không thể đi, nàng đã sớm muốn trở về rồi. VũTích vàLâm Vân là haivợ chồng, sống nơi này không sao. Mình sống ởđây chỉ cóchen ngang màthôi.
-Tốt, emtới đây.
Lâm Vân nói xong, ôm eonhỏ của Hàn VũTích, rồi nói với Liễu Nhược Sương.
- Anhmuốn làm cái gì?
Liễu Nhược Sương thấy Lâm Vân duỗi một tay ra, có ý ômmình, đương nhiên không muốn đitới. Mà luivề saumấy bước. Người này rõràng ởtrước mặt VũTích cũng muốn đùa giỡn mình như vậy.
-Mang theo hai em baytrở về chứ gìnữa. Emkhông đến đây thì bọn anhsẽ baymất, để lại emmột mình chỗ này đó. Anhvừa baylên sẽ không muốn xuống đâu. Emcứ nghĩ kỹ đi. Nói không chừng ngày mailại tới thêm một tên đạo sĩkhác. Hăc hắc…
Lâm Vân dọa Liễu Nhược Sương, rồi làm bộ muốn bay.
Hắn biết VũTích vàLiễu Nhược Sương chưa baogiờ baylượn trên không, nếu không ôm eocủa các nàng, đột nhiên baylên không trung, các nàng nói không chừng vìkinh hãi màlộn xuống.
Thấy bộ dáng của Lâm Vân rất nghiêm túc, Liễu Nhược Sương liền dodự. Người này nói baytrở về, cóphải haykhông làmuốn nhân cơhội để chiếm tiện nghi của mình? Tuynhiên cóchị VũTích ởđây, chắc hắn không ýlàm như vậy? Haitháng qua, chỉ cóngày đầu tiên làhắn có ýxấu với mình, về saubiểu hiện của hắn rất không tệ. Mình cónên tintưởng hắn không nhỉ?
Liễu Nhược Sương lại nghĩ tới, Lâm Vân hẳn không phải người bình thường. Chẳng lẽ hắn cóthể baysao? Thôi, cho dùhắn không thể bay, mình cũng chỉ bị sờ một cái, cómất mát gìđâu. Tintưởng cólão bàcủa hắn ởđây, hắn cũng không dám làm chuyện gìquá phận.
Hàn VũTích cũng không tinLâm Vân cóthể mang các nàng baytrở về. Nhưng không có ýkiến với việc Lâm Vân muốn ôm côgái khác. Bởi vìhắn không phải làloại người thích chiếm tiện nghi của congái. Vìvậy không lên tiếng.
Liễu Nhược Sương lolắng Lâm Vân thực sự để lại mình ởnơi đây. Trong lòng thậm chí tồn tại một phần nghìn ảo tưởng. Hyvọng Lâm Vân thật sự baylên. Do dodự dự đitới bên người Lâm Vân. Lâm Vân không chút khách khí ômlấy vòng eocủa Liễu Nhược Sương.
-Anh…
Eocủa Liễu Nhược Sương bị Lâm Vân cường thế ômlấy, một hương vị namnhân mạnh mẽ truyền tới. Nàng chỉ nói được một lời, rõràng cảm thấy thân thế cóchút mềm nhũn. Một cảm giác thư thái xông lên đầu. Thậm chí còn ngóng trông Lâm Vân không buông tay ra.
Lâm Vân đương nhiên sẽ không buông tay. PhiVân Trùy ởdưới chân baylên, đảo mắt đã biến thành lớn hơn. Xoạt một tiếng, tà tà baylên không trung. Hàn VũTích giật mình, thật lâu không nói được lên lời. Lâm Vân nói từ nayvề sau cóthể phihành làsự thật? Anhấy cóthể dẫn mình bayđi?
Đã lâu, Liễu Nhược Sương mới phản ứng, đỏ mặt lên nói:
-Không phải anhnói mang bọn em bayvề sao? Vì saocòn không cử động? Muốn chiếm tiện nghi thì nói thẳng, bỏ…
Lời vừa đến đây, toàn thân của Liễu Nhược Sương đã mềm nhũn, chỉ hyvọng Lâm Vân chủ động buông tay ra.
- À, emnhìn xuống chân em màxem.
Lâm Vân giống như cười màkhông phải cười nhìn thoáng quaLiễu Nhược Sương. Lúc đầu hắn còn bayrất chậm, chính làsợ haingười kinh hãi.
Liễu Nhược Sương vô ýthức nhìn xuống dưới.
-A…..
Một tiếng thét thật dài.
Nếu không phải Lâm Vân ômnàng, thì chính cô tanói không chừng đã buông tayrơi xuống dưới rồi.
Hàn VũTích cũng đã phản ứng, runrẩy nói:
-Lâm Vân, chúng tathực sự baylên trời rồi?
-Ừ, anhđã nórồi mà. Cómột ngày nào đó anhsẽ đưa emlên tới các vìsao. Hiện tại chúng tachỉ cóthể baytrên không trung. Đi rangoài vũtrụ cóchút xaxôi, nhưng không phải làkhông thể.
Lâm Vân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hàn VũTích, không nhịn được hôn lên mặt nàng một cái.
Hàn VũTích vìkích động, quên mất luôn Liễu Nhược Sương bên cạnh, càng thêm dán lên người Lâm Vân rồi hôn môi hắn.
Liễu Nhược Sương nhìn mây trắng xung quanh, nàng đã bị triệt để rung động. Haichân cóchút runrẩy, còn cóthể đứng được lànhờ Lâm Vân ômnàng, mới cóthể miễn cưỡng đứng ởtrên PhiVân Trùy. Trong nội tâm đã làkinh đào hãi lãng. Lâm Vân rõràng cóthể bay? Hắn luôn tạo chomình một cách thoát tục bất phàm, chẳng lẽ hắn chính làmột vị thần tiên sao?
Tuy nhiên, đã làthần tiên rồi còn háo sắc như vậy? Nhìn Lâm Vân vàHàn VũTích đang hôn nhau, đột nhiên nàng không cóbất kỳ thẹn thùng hayxấu hổ gìcả.
Bởi cảm giác rung động khiđược baylên không trung vẫn còn.
Cũng mayLâm Vân baykhông phải lànhanh. Không giống như lúc mới baytới, tốc độ nhanh như saobăng. Hiện tại chỉ làtrở về, nên hắn cóthể chậm rãi bay.
Gần nửa tiếng sau, Liễu Nhược Sương mới thích ứng, đôi chân cũng không còn runnữa. Nhìn mặt biển mơhồ ởdưới vàmây trắng mênh mông, Liễu Nhược Sương sinh ramột cảm giác mình làmột tiên nữ. Nếu như mình cóthể tự baythì tốt.
Có chút ápchế không nổi, quay đầy nhìn Lâm Vân đang hôn Hàn VũTích nói:
- Em cóviệc muốn hỏi anh, haingười đợi một chút rồi hôn tiếp.