Lẽ nào gần đây còn có cơ quan khác? Lâm Vân nghĩ đến khả năng này, tiếp tục tìm kiếm chung quanh. Quả nhiên trong một chỗ rộng khoảng một trượng, Lâm Vân liên tiếp tìm thấy tám cái vòng sắt thuộc loại này. Thử một chút, thì mỗi một vòng sắt dường như sau khi kéo một cái đều vang lên một tiếng “Cộp cộp”, sau đó rất nhanh trở lại như cũ.
Trong phương viên một trượng không ngờ có thể tìm thấy tám vòng sắt, xem ra phương viên một trượng này chính là bên trong của quan đạo cũ rồi. Những vòng sắt này trước đây không biết là bị thứ gì đó che lấp, về sau quan đạo bị sập mới lộ ra trên mặt đất.
Lâm Vân đã đoán được một chút tính khả năng, dùng tốc độ cực nhanh kéo toàn bộ các vòng sắt nghe “Lộp Bộp” một tiếng. Quả nhiên sau khi hắn kéo xong, tấm đậy mà khi nãy nạy mãi không động đậy đó đột nhiên chậm rãi di chuyển sang một bên, giống như một cánh cửa lùa. Sau khi tấm sắt đó mở ra, xuất hiện một thang đá âm u và hun hút. Thang đá này lập tức khiến Lâm Vân nhớ tới thang đá rất dài ở Tây Lương sơn. Một luồng mùi nấm mốc cùng với mùi thôi thối khó chịu phả tới.
Lâm Vân vốn định đợi lát nữa thì xuống, nhưng dường như tấm sắt đó đang có hiện tượng trở ại vị trí cũ. Lâm Vân nghĩ nếu như trở lại vị trí cũ rồi, mình lại kéo cơ quan cũng không có phản ứng, vậy thì không thể vào được. Hắn tin chỉ cần không phải là căn phòng với tấm thép dày mấy mét kia ở Tây Lượng giang, những chỗ bình thường khác mình có thể chạy trốn được.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân lúc này không chút do dự nhảy xuống.
Lâm Vân rơi xuống mặt bậc thang, cẩn thận từng bước một đi xuống. Lâm Vân đếm, thang đá tất cả có bốn mươi chín bậc, phần cuối cùng nhất của thang đá là một sân bằng, nhưng không có bất kỳ thứ gì. Lâm Vân trong lòng sững sờ, khoảng sân bằng này là có ý gì?
Tuy nhiên Lâm Vân vừa nghĩ tới đây thì mặt sân đó bên dưới chân hắn đột nhiên biến mất, Lâm Vân thoáng cái đã rơi tuột xuống. Trong lòng hắn cả kinh, hai chân lắc lư đảo mắt lại lui trở về, rơi xuống mặt thang đá.
Nhìn cái sân vừa biến mất đó không ngờ lập tức lại khôi phục lại hoàn toàn.
Một cơ quan quá tuyệt diệu. Lâm Vân nhìn phiến đá khôi phục lại trong nháy mắt, trong lòng tự nhủ phía dưới này không biết là vật gì. Hắn lấy dùi sắt ra đâm vào phiến đá mấy cái, nhưng không hề có chút phản ứng. Vận chuyển tinh lực không ngờ cũng chỉ đâm vào được một chút rất nông rồi lại bị chặn lại. Xem ra cái sân này không phải được làm nên từ một thứ tầm thường đâu. Không muốn tiếp tục phí phạm thời gian, Lâm Vân lấy ra một cái gậy sắt dài khoảng hơn một mét, sau đó lại đứng lên khoảng sân bằng ở chân cầu thang đá. Quả nhiên, cái sân đó lại một lần nữa biến mất. Lâm Vân lần này đã có phòng bị, nên không còn kinh hoảng nữa, tinh lực vận chuyển, tốc độ rơi xuống rõ ràng cũng chậm lại rất nhiều.
Nhưng cho dù có chậm lại, cũng có lúc phải rơi xuống mặt đất. Lâm Vân lo lắng nhất là bên dưới có vật gì đó, nên dùng cây gậy sắt cắm xuống phía dưới, còn thân mình thì nằm trên chiếc gậy sắt.
Một trận gió nhẹ rất khó chú ý được úp tới. “Không tốt”, Lâm Vân lập tức biết được ở đây căn bản chính là một cơ quan, mình trong lúc vô ý đã xông vào. Hắn vội vàng nhảy lên, nhưng không có chỗ để gắng sức, bây giờ không thể nào tiếp tục nhảy lên cầu thang đá ở trên đỉnh đầu được, cho dù có nhảy lên cũng vô dụng, phía trên đã bị bịt kín rồi.
“ Răng rắc “ một tiếng, chiếc gậy sắt bị một vật gì đó bẻ gãy với tốc độ cực nhanh. Chính vào lúc này, lực lượng rất lớn hút tâm phách và sinh cơ của người khiến Lâm Vân cảm nhận được cực kỳ rõ ràng, Lâm Vân gần như cảm nhận thấy linh hồn của mình đang bị hút đi vậy. Làm gì còn quan tâm đến bên dưới nữa, tinh lực vận chuyển, cuối cùng cũng khống chế được sức hút đáng sợ này, mà cả người hắn cũng đồng thời bị rơi vào thực địa. Không ngờ là một thứ giống như quả cầu tròn, Lâm Vân vội vàng lấy đèn mỏ ra, nhìn bốn chung quanh, phía dưới cực kỳ đơn giản, bên dưới chân mình lại là một vật bằng sắt hình tròn. Lâm Vân lập tức hiểu ra, vật này chính là cơ quan vừa rồi muốn nhốt mình ở bên trong, tuy nhiên dường như chỉ hoạt động một lần, nó đã kẹp lấy gậy sắt rồi, mình xem như vượt qua được một kiếp.
Lâm Vân trong lòng tự nhủ nguy hiểm thật, nếu không dùng gậy sắt, vừa rồi rơi xuống bị vật này kẹp lấy, cộng thêm thằng cha đánh lên bên cạnh, thì mình thực sự rất khó thoát khỏi quả cầu sắt này. Huống hồ lực kẹp của hai nửa quả cầu này thực sự rất lớn, rõ ràng có thể bẻ gãy cả gậy sắt, nếu mình bị kẹp thì làm gì còn cái mạng này chứ?
Nơi đây văn hóa mấy ngàn năm, quả nhiên có rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái, bất kể là Tây Lượng giang hay Thập Bát Lý Trang này đều mang vẻ quái dị. Năng nhân dị sĩ ẩn trong bóng tối quá nhiều, tiếp tục coi thường ở đây không có nhân vật tu chân chỉ sẽ mang lại nguy hiểm cho mình.
Một hồi âm thanh khúc kha khúc khích truyền đến, Lâm Vân vội vàng soi đèn mỏ tứ phía. Lúc này vừa nhìn, càng khiến Lâm Vân run rẩy da đầu. Không ngờ hai phiến đá cao mấy chục mét đang dần dần khép lại, bên dưới hai bên phiến đá lớn rõ ràng có một cái hõm hình bán nguyệt. Quá là ác độc, không ngờ đến cả cái hõm này cũng nghĩ đến rồi. Có thể tưởng tượng nếu như phiến đá này khép lại, mình đứng trên quả cầu ở giữa này còn không bị nghiền thành tương hay sao.
Phía sau là vách tường đá không có chỗ có thể trốn, chỉ có thể chạy về phía trước, hi vọng phía trước đừng xuất hiện vấn đề gì thêm. Lâm Vân nhanh chóng lấy đèn mỏ ra soi, không ngờ phát hiện một cửa đá rất lớn và dày đang nhanh chóng rơi xuống, rõ ràng muốn nhốt mình ở trong này, sau đó chèn chết mình.
Tốc độ cửa đá rơi xuống nhanh hơn nhiều so với tốc độ khép lại của hai phiến đá, Lâm Vân đâu còn dám nghĩ nhiều, bộc phát ra tinh lực toàn thân xuyên qua từ một cái khe rất hẹp. Vừa xuyên qua được, thì phiến đá này liền rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.
Sau một khắc bên ngoài truyền đến âm thanh hợp lại của hai khối tường đá, làm chấn động cả lòng đất. Lâm Vân nắm chặt nắm tay, trong lòng thầm hận, hắn biết cái cơ quan này tuyệt đối không phải hắn mở ra, ở đây nếu như có cầu thang đá đi xuống, thì sẽ không dùng cái cơ quan này để giết chết người xuống. Có thể khẳng định cơ quan này là do gã thần bí vừa đánh lén mình đó làm ra. Người này nếu có loại cơ quan này, vậy tại sao ban đầu lại ngăn mình xuống? Tuy nhiên rất nhanh Lâm Vân hiểu ra, người này khẳng định bị nhốt ở đây, và cơ quan này là chỗ dựa cuối cùng của gã.
Nhưng không ngờ cơ quan này rõ ràng không thể giữ Lâm Vân ở lại, không biết người này vẫn còn thủ đoạn lợi hại hơn hay không. Lâm Vân nghĩ thầm mình cũng nên thầm phòng bị một chút, một khi không đối được, mình trước tiên phải tìm tốt đường lui.
Lúc này Lâm Vân mới có cơ hội dò xét chỗ mình đang có mặt, nơi đèn mỏ chiếu đến không ngờ là một đại điện. Một đỉnh lô rất lớn được đặt ở giữa đại điện, có vẻ rất là quỷ dị. Bốn chung quanh đại điện đặt rất nhiều giá đỡ, không biết làm từ gì nhưng đến bây giờ vẫn chưa bị mục nát.
Cả đại điện giống như là một chỉnh thể, mùi nấm mốc bốc lên và mùi vị rất quái dị, khắp nơi xương người vứt la liệt, xem ra ở đây người chết không ít. Đại điện này không có chỗ thông với bên ngoài, Lâm Vân lập tức phát hiện ở đây không có chút không khí nào lưu thông.
Lâm Vân đột nhiên chú ý tới góc trái của đại điện, hắn cảm thấy ở đây như có khí tức. Lập tức cẩn thận đi qua, khi đi tới gần thì dùng đèn mỏ soi và nhìn kỹ, quả nhiên góc tường chỗ này không giống lắm so với các chỗ khác.
Cạnh góc tường không ngờ còn cắm một thanh kiếm sắt dụ tích loang lổ. Lâm Vân tiến lên trước, nắm lấy chuôi kiếm và rút ra. Thanh kiếm vừa được rút ra, Lâm Vân lập tức biết được không tốt, mình đã làm một việc cực kỳ ngu xuẩn.
Kiếm sắt cầm trên tay còn chưa xem xét cẩn thận, thì bỗng nhiên một lực lượng trói buộc vô cùng cường đại cùng với tiếng “Rầm rầm” truyền đến, khiến Lâm Vân trước mắt một mảnh mơ hồ.
Lâm Vân trong lòng cả kinh, không chút nghĩ ngợi vận chuyển tinh lực bảo vệ tinh thần của mình trước, hắn sợ người này trong tối đánh lén mình lần nữa.
“ Ào ào “ bất ngờ rơi xuống một mảnh bọt nước màu trắng, bọt nước này rất dày, giống như nghiêng đổ xuống vậy, rõ ràng đã cho Lâm Vân một loại cảm giác lạnh thấu xương. Vào lúc Lâm Vân còn chưa kịp khôi phục lại động tác, đã rất nhanh làm đông cứng Lâm Vân lại. Bọt nước càng rơi càng nhiều, cuối cùng rõ ràng tạo thành một cái cột băng cự đại, đóng băng cả người Lâm Vân ở bên trong cái cột đó.
Khi Lâm Vân thầm kêu không tốt thì đã bị cái cột băng kỳ quái này nhốt lại. Cái cột hình trụ rất lớn này thoạt nhìn rất quỉ dị. Khi Lâm Vân chưa kịp sử dụng tinh lực phá vỡ cột băng, thì cột băng đã nhốt hắn lại và đồng thời nhanh chóng trượt vào một góc của đại điện và lập tức xuất hiện một vết rạn.
Cột băng vừa trượt vào, trên góc của đại điện tựa như không có xuất hiện vết nứt vậy, mà trở lại với hình dáng ban đầu.
“Khặc khặc”. Tuy bị trói chặt trong đó, nhưng hai tiếng “Khặc khặc” vẫn truyền vào đến tai Lâm Vân. Cùng lúc đó Lâm Vân vận chuyển tinh lực để phá cột băng này, nhưng lại phát hiện toàn thân hắn từ trên xuống dưới không thể nhúc nhích.