Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 217 (1): Liễu Nhược Sương

Chương trước: Chương 216 (2): Gặp Lại



Lúc đầu Mông Văn tư liệu còn tưởng rằng có ai tiết lộ thông sản xuất Dưỡng Tâm Hoàn cho công kia. Nhưng khi nhìn vào giấy đăng ký độc của bọn họ, thì phát hiện thời đăng ký của bọn họ còn sớm hơn cả thời điểm Lâm Vân giao tư liệu Dưỡng Tâm Hoàn cho mình.

Chẳng lẽ là Lâm Vân lấy tài liệu của khác, sau đó sửa lại giao cho công sản xuất? Bởi vì hiệu quả liệu của loại thuốc công kia sản xuất, cơ hồ giống hệt bên công mình. Cả thành phần chủ yếu cũng không khác gì. Hiện tại Lâm Vân không ở đây, cũng không có cách nào hỏi cho ra nhẽ. Đành phải chuẩn bị tư liệu, đi tới tòa án lý luận với ta.

Tuy nhiên, dựa theo những tư liệu tố cáo này, có lẽ bên mình thua nhiều thắng ít.

Thấy Mông Văn cau mày nhìn tư liệu cầm mấy Lam Cực cũng biết là tập đoàn gặp phải phiền phức. Nhưng này bọn họ lại không thể giúp được.

- Làm sao bây giờ, chị Văn?

Diệp Điềm cũng đã đọc nhân đối phương khởi tố bên mình. Đồng dạng là một sản phẩm, nhưng bên kia lại có độc Bên mình thì còn đang làm giấy phép độc rồi mới sản phẩm ra thị Việc này rõ ràng bên kia đã chiếm ưu thế.

- Còn có thể làm sao nữa, ba sau chúng ta ra tòa. Diệp Điềm, đưa những tư liệu này cho luật sư của chúng ta Xem có biện pháp nào giải không. Tuy kết quả của nó đã rõ ràng, nhưng nếu không gia tòa lần này, chúng ta phải thua không thể Cũng chỉ là một dược phẩm, thua cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Đợi chủ tịch về rồi hỏi vấn đề này sau. Ở đơn khởi tố này, ghi là sáng chế ra Dưỡng Tâm Hoàn là Liễu Nhược Sương của công dược Liễu thị. Liễu Nhược Sương được xưng là đệ nhất mỹ nữ của Yên Kinh, cô ta sáng chế ra dược phẩm, không biết chủ tịch làm sao lấy được. Bên cạnh vị Lâm chủ tịch này luôn có rất nhiều mỹ nữ, nói không chừng….

Mông Văn nói tới đây thì lại.

Mấy nhìn nhau, cũng không lên tiếng. Sau nửa Diệp Điềm mới nói:

- Chị Văn, có lẽ chúng ta thua lần tòa này cũng không sao, bởi không chừng chủ tịch lại….

- Không nói tới vấn đề này nữa. Đến lúc đó thì thế nào. Nhà máy điện tử của chúng ta phải đẩy tốc độ lên, còn nhà máy dược thì giao cho chú Chân. Bên nhà máy điện tử…

Mông Văn có chút bực bội lời của Diệp Điềm.Nhưng khi nói tới nhà máy điện tử thì lại nhất thời không tìm ra nhân thích hợp.

- Nếu không tổng giám đốc Văn cho tôi hỗ bên đó cũng được. Mặc dù tôi học ở học viên nhưng tôi còn có một bằng cấp về ứng dụng điện tử. Bởi vì lúc đầu tôi có ý định lấy hai bằng thạc sĩ. Tin tưởng tôi, tôi nhất định làm tốt này cho tập đoàn Vân Môn.

Lam Cực chủ đông nói. nhìn ra hiện tại Mông Văn không có nhiều đáng để sử dụng. Mà nhà máy điện tử này khẳng định liên tới một số máy móc bí mật. Nên sẽ không thể giao cho những không biết được.

- Vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu Lam Cực. Vậy bên điện tử, thì Lý Thanh phụ tiêu thụ, còn cậu thì phụ việc sản xuất ở nhà máy. Chúng ta nên thủ thời để đưa sản phẩm điện tử ra thị sớm. Chủ tịch Lâm Vân đã cấp cho cúng ta cả tài chính, nếu chúng ta không làm ra được thành tích gì, thì chúng ta thật sự là quá vô dụng.

Mông Văn thấy Lam Cực ý giúp mình, lòng mới thở phào một cái.

Lam Cực là đệ mà Lâm Vân tự mình nói. ý giúp là không có gì tốt hơn. Bởi vì các sản phẩm điện tử của tập đoàn Vân Môn toàn là những sản phẩm chưa từng có. Không phải ai cũng có tùy tiện giao cho quản lý. Cho nên phụ của nhà máy điện tử bên kia, nhất định phải là một nhà, đồng thời không có tư tâm gì.

Vợ chồng Lam Cực đều được Lâm Vân cứu. Huống hồ Lam Cực còn là đệ tử của Lâm Vân. Cho Lam Cực phụ là có thể tưởng.

- Đội Lam, còn việc báo..

Chu Tuần còn chưa nói hết, thì Lam Cực đã lời:

- Giúp đỡ huấn viên mới là việc nhất bây giờ. Chuyện khác thì đợi khi huấn viên Lâm về rồi theo ý kiến của ấy. Chờ đã lâu như vậy, chờ thêm một thời cũng không có gì. Hiện tại tôi có thể ở cùng một chỗ với Tề Dung là tôi cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Đương nhiên, những tên cặn bã kia, tôi không thể nào buông tha. Có lẽ, tới lúc đó còn nhờ mọi hỗ

Lam Cực nắm chặt của Tề Dung. định giúp đỡ tập đoàn Vân Môn đã, rồi đi báo thù sau.

Lâm Vân thật không mình lại thấy được sông Tây Lương, càng không sông này lại giấu ở chân núi Tây Lương, lại còn băng hàn như vậy. Lâm Vân nhớ lại lúc mình vừa tới nơi này, thì nhìn thấy một tảng đá lớn ở chân núi. Trên tảng đá có ghi “Vừa gặp sông Tây Lương, mất hồn lại đoạn

Không tới hiện tại mình lại gặp phải sông Tây Lương. Nếu là một bình thường ở này, phỏng chừng còn chưa gặp sông Tây Lương thì đã chết rục xương cái phòng thiết này rồi. Nhưng đây chỉ là đứt hồn mà thôi, còn đoạn là thế nào nhỉ? (Đoạn đứt ruột)

Tuy nhiên đã đến đây rồi, cũng chỉ có thể thích ứng mọi hoàn cảnh. Hiện tại phải cố gắng tăng tu vị của mình lên. Thẳng cho tới khi đào được cái động đủ cho mình chui vào sông Tây Lương rồi đi ra

Tuy bị nhốt bốn bức tường thép, Lâm Vân cảm thấy cực kỳ bực bội, nhưng chỉ có thể cố gắng ổn định thần của mình. Cũng bây giờ còn có nước uống và thức ăn. Lâm Vân đi tới cái lỗ nhỏ mà vừa đào, cầm ra một cái cốc nước rồi múc nước uống. Nhưng vừa mới uống một thì suýt nữa vứt cái cốc đi.

Không phải vì nước sông quá lạnh, mà là khi nước sông vừa chảy vào bụng của hắn, chỉ sát na, bụng của hắn có cảm giác như bị lửa thiêu đốt. Lâm Vân liền biết nước này có độc, cảm giác băng hàn vẫn còn ảnh hưởng từ cổ họng tới tận tạng. Lâm Vân đâu dám uống nước sông này nữa, lập tức xuống vận lực lượng Tinh Vân, bắt đầu chống cự chất độc vừa băng hàn lại vừa nóng rực này. Một tiếng sau, chất hàn độc này cuối cùng mới bị Lâm Vân xuất ra cơ thể.

Không tới mới uống một hớp nước mà đã bị độc ghê gớm như vậy. Nếu là bình thường uống nước này thì đã bị đốt cháy ruột làm sao mà sống được. Lâm Vân cuối cùng mới hiểu ý của đoạn là thế nào. Tuy nhiên khi Lâm Vân bài chất độc nước, thì lại cảm giác lực của mình tăng lên một chút. Cảm giác này không cẩn thận chú ý thì sẽ không cảm giác ra. Chẳng lẽ dòng nước lạnh này lại có tác dụng cho việc tu sao? Như vậy không biết cá lạnh kia cũng có tác dụng tương tự không?

Lâm Vân cầm cá kia, nướng lên rồi ăn. Hắn chỉ cảm thấy cá này có hương vị hơn bình thường mà thôi, lại không có tác dụng gì. Mà nước lạnh có thể tăng tu vị, nhưng lại quá ít, cơ hồ như không đáng kể. Xem ra sau này lúc mình uống nước thì cũng phải cẩn thận một chút mới được. Đây quả thực chả khác gì uống rượu độc giải khát vậy. Phỏng chừng nước ở chỗ này cũng chỉ có mình là dám uống. Mà hai câu ghi bia đá kia quả thực không sai chút nào.

Sau đó là Lâm Vân tiếp tục vừa tu vừa không dùng Tinh Hỏa làm nóng chảy tường thép. Nếu tấm thép này chỉ dày có 80cm, như vậy có một nào đó mình sẽ đào ra được môt cái động đủ để chui ra. Lúc đó mình có thể theo dòng chảy của sông Tây Lương đi ra Lâm Vân phỏng chừng do nơi này là chân núi của núi Tây Lương, mà sông Tây Lương lại chạy qua đây, nên nước sông mới lạnh như băng như vậy.

Loading...

Xem tiếp: Chương 217 (2): Liễu Nhược Sương

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Âm Mưu Của Cô Ấy

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11


Yêu Em Lại Một Lần

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 15


Bác Sĩ Hà Cầu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 37


Siêu Sao Và Cô Vợ Trẻ Con

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 33