Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 212(2): Sông Tây Lương

Chương trước: Chương 212(1): Sông Tây Lương



Rầm, rầm âm càng càng lớn. Lâm Vân âm thầm chẳng lẽ mình lại đen đủi như vậy, bị đá đè chết ở chân núi. Nếu bị chôn ở chỗ này, muốn đi ra quả thực vô cùng khó. Chỉ có cách là đào ra một đường mới có thể rời đi. Nhưng từ đầu hắn đã phát hiện kết cấu của núi Tây Lương toàn bộ là đá cứng, không có nhiều bùn đất. Để đào một lối ra cũng không phải là đơn giản. Lâm Vân đi vào vào cánh cửa nhỏ, mới phát hiện bên là một căn phòng đá. Nhìn phía căn phòng này hình như còn có một cánh cửa nữa. Lâm Vân đang có nên đi tiếp vào đó không, thì âm Rầm Rầm lại tới.

Không biết là sụp cái gì, sau cửa nhỏ đều chắn lại bởi đá vụn chồng chất. Lâm Vân hãi, vội vàng đi tới cánh cửa kia. Nhưng phát hiện cánh cửa không phải bị chặn lại phía sau mà cánh cửa này được làm bằng thép tấm khá dày.

Hai bên cửa cũng là thép tấm. Lâm Vân âm thâm kêu khổ, thật không là xông vào một cái lồng Sớm biết như vậy thì đã đứng ở đá rồi. Nói không chừng dùng hai có thể đào ra Nhưng chỗ này lại la thép tấm, có vẻ như rất dày. Nếu là như vậy, thì mình đừng thoát khỏi. Hiện tại chỉ cầu vách tường của căn phòng này không phải làm bằng thép. Nếu không Lâm Vân không chết đói ở đây thì cũng buồn chết ở đây mất.

Lâm Vân cẩn thận hô hấp phát hiện không có cảm giác Chứng tỏ này có chỗ thông gió. Lấy cái một cái Tinh Giới Lâm Vân vận toàn bộ lực lượng Tinh Vân đâm vào vách tường. Nhưng cái dài 40cm chỉ đâm vào hơn nửa. Chứng tỏ vách tường đúng là làm bằng thép.

Lâm Vân thu lại cái nhìn cái thì đã bị mẻ mất một nửa. Hắn thở dài một cái. Trong lòng tự nhủ, vách tường này mình không thể đập vỡ được. Nhất định là dày vô cùng. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi bực mình.

Với tu vị hiện tại của hắn, chỉ dùng một cái đào qua tường thép thì đúng là si nói mộng, đối không có khả năng. Huống hồ, cái này chỉ đâm vào được một nửa. Làm sao có thể đào được một cái động đủ cho chui vào?

Chẳng lẽ phải đợi tu tới hai sao mới có thể ra sao? Nhưng có thể tu tới đó sao? Trong của mình chỉ còn hai viên thạch mà thôi. Mà cho dù có đủ thạch, chả nhẽ mình không ăn không uống sống ở đây?

Lần này khác với lần bị chôn vùi ở núi Misimi. Lần ở núi Misimi, mình có thể tùy thời đi ra nên không lo lắng mà tu Nhưng này, mình không có một tia nắm chắc nào có thể ra Cho dù mình không ăn không uống, kiên được hai năm, nhưng còn Vũ Tích thì sao? Nếu như hai năm sau, Vũ Tích đến chờ đó chờ mình, lại không thấy mình xuất hiện. Nàng sẽ thương tâm như thế nào.

Nghĩ tới đây, Lâm Vân không thêm nữa, mà lấy cái chùy, vận lực lượng Tinh Vân vào đó liên tục đào vách tường thép. Nhưng chỉ đào được một cái lỗ sâu 10cm thì cái chùy đã nát không thành bộ dáng. Lâm Vân thở dài, đột nhiên tới Tinh Hỏa của mình. Không biết có thể dùng Tinh Hỏa để đốt chảy vách tường bằng thiết này không? Nghĩ là làm, hắn lập tức sử dụng Tinh Hỏa để hòa vách tường. Nhưng tốc độ chảy còn chậm hơn cả tốc độ dùng chùy để đào.

Lâm Vân biết đây là do cấp bậc của Tinh Hỏa hiện tại còn quá thấp. Mà tới hai sao là không có khả năng. Mất bảy tám giờ, tiêu hao hết toàn bộ lực, mới chỉ chảy thêm được 20cm, cũng không thấy có dấu hiệu là đã đào thông. Hiện tại lực đã cạn, vết thương sau lưng vẫn còn đau. Rơi vào đường cùng, Lâm Vân đành phải tạm dừng việc dùng Tinh Hỏa đun chảy tường, bắt đầu tu

Hai sau, Lâm Vân đã khôi phục toàn bộ tu vị, nhưng miệng vết thương sau lưng không thể hết đau. Tuy nhiên Lâm Vân chẳng tâm chút đau đớn đó, tiếp tục sử dụng Tinh Hỏa hòa tường thép.

Cứ như vậy, Lâm Vân một bên tu một bên hòa tường thép. Mãi một tháng sau, Lâm Vân mới có thể làm chảy được một cái lỗ sâu 80cm, rộng hơn 10cm.

Một dòng nước chảy vào cái lỗ, chạy tới được vài thì dừng lại.

Mà không khí vào rất lạnh, khiến cho Lâm Vân cũng không nhịn được rẩy. Trong lòng tự nhủ, với tu vị của mình như vậy rồi còn bị lạnh, không biết đây là nước gì. Mà lạnh như vậy nhất định phải dưới độ, vậy mà không thấy kết băng.

Xem ra căn phòng này là được thiết kế ở dưới một sông. Mình mất một tháng không không mới đào được một cái lỗ nhỏ như vậy.

Với tiến độ như hiện tại, muốn đào thành một động có thể đi ra thì phải không không đào nửa năm mới có thể. Huống hồ mất nửa năm sau đào cái động chui ra, cũng không biết là chui tới nơi nào. Thậm chí còn không biết bên còn có cái gì cản không. Chỉ có sông này là có thể dẫn mình đi mà thôi. Chỉ là nước sông lạnh như vậy, mình có thể bao lâu? Nếu như dòng sông một tháng mà không thấy đường ra, thì cũng bị cái lạnh của dòng nước làm cho chết cóng.

Lâm Vân thở dài, ra hiện tại chỉ có thể không tu Một khi tu tới một sao hậu kỳ, hoặc là kỳ thì đi ra sẽ đơn giản hơn không ít.

Trông nội tâm thầm hận hai mộ kia. Nếu biết như vậy đã bảo hai này ở khách sạn rồi.

Đang lúc Lâm Vân phát sầu thì cái lỗ vừa này bỗng nhảy ra một cá. Lâm Vân lập tức chộp cá Một cảm giác băng hàn từ của Lâm Vân tới tận phế phủ. Lâm Vân âm thầm nói, cá này thật là lạnh.

Thấy có cá ở sông, Lâm Vân cảm thấy yên tâm không ít. Hắn không phải yên tâm vì có cá để ăn chống đói, là yên tâm rằng sông kia thông với sông nào đó bên nếu không sẽ không có cá ở đó. Chỉ là cá này lạnh có chút quỷ dị.

Nếu là thông với một sông thì mình chỉ cần đào một cái động chui vào lòng sông rồi bơi ra là theo dòng nước chảy bơi ra là được.

Mà có cá ăn lại càng tốt. Tuy cá này rất lạnh, nhưng mình không còn lo lắng về việc ăn uống nữa. Lâm Vân bình tĩnh lại, xác định một vị rồi chuẩn bị đào một cái động rộng khoảng 40cm. Lúc Lâm Vân cầm cái đèn mỏ chiếu tới nơi này thì phát hiện có mấy chữ viếc đó. Nhìn kỳ lại thì có ghi là “Sông Tây Lương’

Sau khi Lâm Vân rời đi, ở bề Lâm gia đã khôi phục lại như đầu. Đợi một thời cũng không thấy Thương Giác tới gây sự. Không biết là do Thương Giác bị Lâm Vân xử lý là có nhân nào khác đó.

Nhưng có một điều mà mọi đều biết mà không nói ra. Chính là Lâm Vân rời đi Phần Giang, một mực đều không thấy về. Lão gia tử của Lâm gia rất muốn biết Lâm Vân có xảy ra gì không, nên liên tục phái đi tới núi Tây Lương dò tức. Nhưng đều không thu được cái gì cả.

Mông Văn làm việc rất chỉ mất nửa tháng đã dùng của Lâm Hinh mua một căn nhà nhỏ ở Yên Kinh. Lâm Hinh và mẫu thân đã dời nhà tới đó. Chỉ là Hà Anh thường nhớ tới Lâm Vân, Lâm Hinh đành phải không ủi mẫu thân. Nhưng mỗi khi nàng ở một mình, nàng lại thường rơi lệ. Nàng biết nhiều hơn mẫu thân một số Thậm chí nàng còn biết Tam gia gia không chỉ một lần phái đi tìm nhưng đều không có tức gì cả.

Nàng còn biết có khả năng đi tìm lợi hại kia báo thù. Nhưng bảo sẽ rất về, nhưng vì sao đã lâu như vậy, còn không thấy xuất hiện?

Loading...

Xem tiếp: Chương 213: Oanh Động

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Quán rượu Tình yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 19


Tìm Kiếm Ghi Chép Của Quỷ

Thể loại: Truyện Ma

Số chương: 8


Tạm Biệt Nordrhein Westfalen

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 57