Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 212(1): Sông Tây Lương

Chương trước: Chương 211: Quyết Đấu Thương Giá



Lâm Vân biết hiện tại không phải là lúc để do dự. Tuy phát ra nốt số Tinh Đao, lực sẽ bị khô kiệt, nhưng Lâm Vân vẫn bắn hết ra. Tinh Đạo tạo thành một lưới nhện kín kẽ, lần nữa va chạm vào chưởng đao của Thương Giác, rồi phát ra âm chói tai. Nhưng vẫn có một vài chưởng đao bắn về phía Lâm Vân. Tuy lực đã giảm xuống tới mức tận cũng, nhưng cũng lưu lại Lâm Vân vô số vết thương.

Tinh Đao của Lâm Vân cũng như vậy bổ về phía Thương Giác. Thương Giác liền vội vàng né Tinh Đao của Lâm Vân. Thì Lâm Vân đã rời xuống, đánh một tới Thương Giác.

Thương Giác thấy vậy cười lạnh. Đao khí vô vô ảnh kia còn không làm gì được mình, nói gì tới một đấm này? Hơn nữa đã phát hiện, lực từ Tinh Đao của Lâm Vân phát ra càng càng yếu. Chứng tỏ để phát ra Tinh Đao này cũng cần hao phí rất nhiều nội lực. Chỉ cần mình kiên một lúc, thì cái tên mà mình thù hận sâu như biển này làm sao có thể thoát được nữa.

Nghĩ tới đây, Thương Giác rõ ràng không để ý tới một của Lâm Vân, mà tiếp tục bổ ra vài ánh đao. Lâm Vân biết Tinh Đao của mình đã không thể chống lại ánh đao của Thương Giác, chỉ có thể lần nữa lên né Từ đầu đến giờ, toàn là do mình tính toán sai lầm, mới tạo thành cục diện bị động như vậy.

Thương Giác thấy Lâm Vân nhảy lên không lòng cười lạnh. Nếu lần này còn để cho toàn rơi xuống mặt đất, ta cũng không phải là Thương Giác của Bát Quái Môn rồi.

Đang muốn lần nữa bổ ra chưởng đao, thì đột nhiên ở có một cảm giác đau đớn như bị đốt. Cúi đầu nhìn xuống, thì rõ ràng thấy có một lửa màu tím bám vào da thịt của mình. Mà chỗ đấy đang dần dần bị thiêu đốt, mắt thường cũng thấy rõ ràng. Trong lòng Thương Giác hãi, vội vàng lấy dập lửa. Nhưng không tới, còn chưa dập tắt lửa, thì bàn cũng không có dấu hiệu đã bị thiêu một nửa. Thương Giác lập tức biết lửa này chính là do một vừa nãy của Lâm Vân tạo ra.

“Hắn rõ ràng có thể tạo ra lửa Chuyện này mình chỉ sư tổ nói. Có một vài môn phái ẩn thế, vạn không thể chọc bọn họ. Bởi vì bọn họ có thể phóng ra lửa, thậm chí có thể giết vô hình khoảng cách vài mét.”

“Chẳng lẽ mình đã chọc giận thế lực như vậy?”

Trong lòng Thương Giác đã hối hận không thôi. Ở đâu còn lo lắng đánh chết Lâm Vân nữa. Trực tiếp chạy về hướng tòa nhà có ba tầng ở giữa kia.

Lâm Vân đã hạ xuống mặt đất. Hắn thấy Thương Giác chạy liền đuổi theo không chịu buông tha. Chính hắn cũng không lửa màu tím của mình lại lợi hại như vậy. Nhưng do lực của hắn đã cạn kiệt, nên chỉ có thể phòng ra một lửa nhỏ.

“Nếu để tên Thương Giác này chạy thoát, vậy thì gia đình và bằng hữu của mình chắc chắn sẽ gặp hiểm. Người này có lòng dạ hẹp hòi, vậy mà có thể đứng đầu một môn phải.Y còn thích kiểu giận chó đánh mèo nữa, đối không thể buông tha.”

Lâm Vân dồn theo Thương Giác chạy vào tòa kiến ba tầng. Tuy lửa ở của Thương Giác đã tắt, nhưng lòng vẫn hãi vô cùng. Đâu dám chiến đấu tiếp với Lâm Vân nữa. Khi đi vào này, không biết đã ấn cái núi gì đó. Trong căn phòng lập tức xuất hiện một cái động đen kít. Thương Giác không chút do dự nhảy vào đó. Lâm Vân thấy Thương Giác nhảy xuống cái động, mà cửa đang dần đóng lại. Cũng không chần chừ, lao vào theo, tụ nốt lực bắn ra một đao cuối cùng. Tinh Đao lao thẳng về phía Thương Giác, Thương Giác còn chưa kịp hạ xuống, thì Tinh Đao này đã chém thành hai nửa.

Mà cửa động lúc này đã đóng kín lại.

Cũng mặt đất cách đó không xa lắm, khi Lâm Vân rơi xuống mặt đất thì ước chừng khoảng 10m. Phía dưới toàn là một màu đen kịt. Không Thương Giác kia lắm thủ đoạn như vậy. Nếu không phải mình dồn theo sát, thì có khả năng đã chạy thoát rồi. Không biết này có cơ gì không. Tuy nhiên, hiện tại nhất là chữa thương, còn tìm lối ra thì để sau. Lâm Vân khẳng định nếu Thương Giác đã dám nhảy xuống đây thì nơi đây chắc chắn có lối ra.

Giết chết Thương Giác, Lâm Vân bỏ được một gánh nặng lòng. Hiện tại lực khô kiệt, lại bị thương đầy mình, Lâm Vân chỉ cảm thấy toàn thân vô lực. Chỗ này có lẽ là tầng gì đó, Lâm Vân lấy đèn mỏ Tinh Giới ra rồi chiếu bốn phía xét.

Phía dưới quả nhiên có một cái bậc nhỏ, là đều là vách núi. Ngay ở đỉnh cũng không thấy có dấu vết gì. Lâm Vân đi xuống đá vài bước thì cảm thấy ở dưới rất ám. Nghĩ một chút, thì lui về. Giờ đang bị thương nặng, nếu không hết thương thế, thì vẫn không nên mạo hiểm.

Phía dưới đá thỉnh thoảng tới từng đợt gió lạnh, làm cho ta có cảm giác lạnh thấu xương. Lâm Vân tìm một chỗ gió, rồi xuống bắt đầu chữa thương. Vết thương đằng sau do chưởng đao của Thương Giác gây ra quả thực không nhẹ. Hơn nữa nơi miệng vết thương có dấu hiệu hủ thực. Tuy Lâm Vân đã dùng lực lượng Tinh Vân cầm máu, nhưng vết thương không hề biến tốt đẹp.

Lâm Vân lấy một cây cỏ Hầu Nhi rồi nuốt vào, bắt đầu chưa thương. Cũng khí này không thiếu.

Ba tiếng sau, Lâm Vân đoán chừng bên đã sáng, thương thế về cơ bản đã khép lại, nhưng vẫn còn cảm giác nóng rực ở miệng vết thương. Lâm Vân không biết là gì xảy ra, nhưng cũng chỉ đành để như vậy. Tay Thương Giác kia quả thật lợi hại, rõ ràng có thể công phu nội giả đến cảnh giới cao như thế.

HIện tại Lâm Vân lo lắng nhất chính là làm sao thoát khỏi đây. Trước đi xuống bậc kia một chút, phía dưới có đường đi không. Chỗ mình đang đứng có vẻ như không có chỗ nào có thể dấu cơ Đang lúc Lâm Vân thì đột nhiên thấy hai âm lảnh mơ hồ tới. Thanh âm khá là mơ hồ, lúc có lúc không. Với tu vi hiện tại của Lâm Vân mà còn không rõ ràng lắm, chứng tỏ khoảng cách với hai kia không Tuy âm không rõ ràng, nhưng Lâm Vân vẫn nhận ra là hai tên ở khách sạn. Tiếng nói cũng là tới từ lòng đất. Bọn này đúng dân đào mộ rồi.

Đột nhiên, một âm theo vẻ hi tới. Lâm Vân cẩn thận thì thấy nói:

- Chính là chỗ này rồi, cậu kéo xuống đi.

Sau đó thì lên vài tiếng thùng thùng gì đó. Lâm Vân âm thầm tự nhủ, không biết bọn chúng đang lấy cái gì. Tiếp theo lại là tiếng ầm ầm lớn hơn, giống như là có cái gì sụp xuống vậy. Rồi hai tiếng kêu thảm thiết lên.

Lâm Vân còn chưa kịp bọn chúng xảy ra gì, thì động không có hòn đá nhỏ rơi xuống, tốc độ càng lúc càng càng lúc càng nhiều. Mấy lần thiếu chút nữa rơi vào Lâm Vân. Lâm Vân lập tức biết không tốt. Hai tên kia chắc là động phải vào cái cơ nào đó, làm cho cái này bị sụp xuống. Phải lập tức rời khỏi nơi này thôi. Nếu cái bị sụp xuống, dù không chết thì cũng bị chôn vùi đó. Nghĩ tới đây, Lâm Vân không còn dợ dự nữa, vội vàng đi xuống cái đá.

Quả nhiên, Lâm Vân còn chưa đi xa, thì chỗ hắn vừa đứng đã bị sụp xuống. Thậm chí còn không có các viên đá vỡ dọc theo bậc rơi xuống. Rất đá đã bị phá hỏng. Lâm Vân liền biết mình không thể tìm đường ra ở chỗ đó được nữa rồi. Đành phải tiếp tục đi xuống tìm Thang đá này rất dài, Lâm Vân đi chừng hơn mười phút mới nhìn thấy một cái cửa nhỏ. Ngoại cái cửa nhỏ này, đã không còn đường để đi. Lâm Vân đành phải mở cửa đi vào.

Loading...

Xem tiếp: Chương 212(2): Sông Tây Lương

Loading...