- Chuyện ngày hôm qua, cảm ơn anh giúp tôi cho người áp xuống. Tôi đọc tin tức thì mới biết cảnh sát lấy lý do là bang phái nội đấu. Lão đại Hoàng Khiếu và Uông mập trong Lang Bang vì tranh quyền, nên nội đấu tạo thành thương vong lớn.
Mông Văn nói tới đây, thở phào một cái. Kết quả như vậy xác thực là mong muốn của nàng.
- Hoàng Khiếu?
Lâm Vân tự nhủ, Hoàng Khiếu là ai? Nhớ mang mang đã nghe Hứa Sĩ nói là lão đại của Lang Bang.
- Hoàng Khiếu chính là cái tên có làn da trắng đó, về sau bị Mông Chân giết.
Mông Văn thấy Lâm Vân hỏi, liền trả lời. Nói xong chuyện này, Mông Văn lập tức rời đi phòng khách, không lâu sau, nàng cầm theo mấy thứ đưa cho Lâm Vân rồi nói:
- Đây chính là thứ mà bạn của cha tôi, chú Trâu lưu lại.
Mông Văn vốn chỉ mang một phần trên người, chuẩn bị giao cho Lâm Vân. Về sau Lâm Vân chủ động tới Nhân Gian Thiên Đường cứu Mông Văn, Mông Văn mới quyết định giao toàn bộ tài liêu cho Lâm Vân. Dù sao, những vât này để trên người nàng cũng không có tác dụng gì. Coi như là báo đáp ơn cứu mạng của hắn.
Lâm Vân vội vàng nhận lấy túi đồ mà Mông Văn đưa tới. Mở ra xem, bên trong có một bản đồ, một cái thẻ trẻ và hai bức thư.
“ Giáo sư Trâu Tiền? Không phải là vị giáo sư mà Tần Vô Sơn nói sao? Khó trách chỗ này cũng có một viên linh thạch. Nguyên lai vị giáo sư Trâu Tiền này trước khi đi đã để lại hai viên linh thạch và các tài liệu. Xem ra y chỉ mang theo đồ phỏng chế ra nước ngoài”
Lâm Vân có chút kính ý với vị giáo sư Trâu Tiền này. Ông ta có thể biết rõ chuyến đi sẽ có thể nguy hiểm, nên không mang đồ đạc đi. Vị giáo sư này không những là một vị giáo sư làm việc chuyên nghiệp, mà còn có tình yêu với đất nước.
- Chú Trâu là giáo sư dạy vật lý của đại học Yên Kinh. Chiếc hộp này khoảng hơn chục năm trước, lúc thanh lý hồ Mạt Danh mà tìm được. Bởi vì trong hộp có hai viên đá kỳ quái, chú Trâu kiên trì cho rằng hai viên đá này có chứa một loại năng lượng cực lớn gì đó. Về sau chính phủ cũng đầu tư nghiên cứu. Nhưng nghiên cứu đi nghiên cứu lại được chục năm vẫn không ra kết quả gì. Chính phủ đành phải buông tha cho nghiên cứu.
- Nhưng chú Trâu chưa từ bỏ ý đồ. Chú ấy tự mình nghiên cứu vài năm. Thấy vẫn chưa ra kết quả gì, nên nửa tháng trước chú Trâu quyết định dựa theo địa chỉ trên thẻ trúc tìm những viên đá như vậy. Trước khi chú ấy đi, chú ấy giao chỗ đồ đạc này tôi giữ. Chỉ là viên đá vốn có hai viên, nhưng chú Trâu chỉ đưa tôi một viên mà thôi.
- Chú Trâu biết mối huyết thù của tôi, cũng biết tôi tu luyện là võ công gia truyền, nên ông ấy mới đưa viên đá này cho tôi giữ, để cho tôi tiến bộ nhanh hơn. A, anh không nên hiểu lầm. Thù của tôi đã được báo, viên đá này cũng không có tác dụng gì với tôi.
Mông Văn nói xong, trông thấy Lâm Vân kỳ quái nhìn mình, vội vàng bổ sung.
- Tôi thực sự chỉ có một viên thôi, còn một viên thì tôi không biết ở đâu.
Mông Văn nói như vậy vì nàng sợ Lâm Vân hoài nghi mình giấu một viên kia.
“Núi tuyết Misimi ở phía Nam Peru? “. Lâm Vân đọc thấy địa chỉ này trong một bức thư của giáo sư Trâu Tiền lưu lại. Ông ta cho rằng nguồn gốc của viên đá rất có thể ở núi tuyết Misimi của phía Nam Peru, cũng là cội nguồn của sông Amazon. Không ngờ lại xa như vậy.
Lâm Vân lại nhìn thẻ tre, rất nhiều chữ trên thẻ tre, Lâm Vân không hiểu. Hắn đành phải bỏ thẻ tre xuống, cầm bức thư lên. Cẩn thận nhìn lại một lần. Vị giáo sư Trâu Tiền kia cũng không phải rất khẳng định linh thạch là ở núi Misimi. Mà núi Misimi ở Peru có độ cao hơn mặt nước biển là 5000m. Độ cao đó không là vấn đề với Lâm Vân, nhưng vị giáo sư Trâu Tiền kia có thể tới đó được không? Lâm Vân bắt đầu thay vị giáo sư này lo lắng.
Thấy Lâm Vân cầm bức thư chỉ cau mày không nói lời nào, Mông Văn cũng không dám nói gì, chỉ lằng lặng chờ. Lúc này, Diệp Điềm cũng đã thu dọn xong, tới ngồi bên cạnh của Mông Văn.
Lâm Vân cầm bức thư thứ hai lên. Trong bức thư thứ hai, giáo sư Trâu Tiền lại có một kết luận khác. Ông ta cho rằng, dựa theo thẻ trúc, thì địa điểm hoài nghi nhất là núi tuyết Misimi, nhưng rừng rậm Amazon cũng không thể bỏ qua. Thậm chí trên thẻ tre còn đánh dấu một tuyến đường.
Tuyến đường này một mực kéo dài từ thành phố Manaus của Brazil, tới núi tuyết Misimi ở phía nam Peru. Hơn nữa, không có điểm đích cố định, mà chỉ có tuyến đường mà thôi. Cuối cùng còn nói, tuyến đường đánh dấu trên thẻ tre kỳ thực cũng rất mơ hồ, ông ta chỉ dựa vào nó mà suy đoan thôi. Giáo sư Trâu Tiền cũng biết mình không thể đi theo tuyến đường đánh dấu trên đó tìm được, nên đành phải trực tiếp đi tới núi Misimi để thăm dò.
Qua hai bức thư này của giáo sư Trâu Tiền, có thể thấy ông ta cũng không hoàn toàn xác định tuyến đường này là để đánh dấu giới hạn bản đồ hay là một địa chỉ. Vây làm sao để tìm đây? Trong đầu Lâm Vân cũng trở nên mơ hồ.
Lâm Vân lại cầm lên thẻ tre. Đồ hình trên đó tuy rất mờ, những vẫn có thể thấy đại khái là một bức bản đồ, giống với bản đồ mà giáo sư Trâu Tiền lưu lại. Nhưng đã không thấy rõ địa chỉ nào, Lâm Vân đành phải cất thẻ tre đi.
- Những vật này tôi có thể lấy không?
Một lúc sau, Lâm Vân mới hỏi Mông Văn.
- Đương nhiên có thể. Anh cứ lấy đi, những vật này có thể nói là đồ của chú Trâu cho tôi.
Mông Văn không chút do dự nói.
- Ừ, vậy thì cảm ơn cô.
Lâm Vân cất hai bức thư và thẻ tre vào túi, lại trả cái hộp cho Mông Văn:
- Thứ này tôi không cần, cô giữ đi.
Lâm Vân nghĩ thầm, đồ vật mình muốn đã lấy được, mặc dù không phải là tìm được ở đại học Yên Kinh. Nhưng coi như là may mắn. Những chuyện Tần Vô Sơn không muốn kể cho mình, thì mình cũng nghe được từ Mông Văn. Mặc dù, không có địa chỉ chính xác, nhưng Lâm Vân đã hạ quyết tâm, bắt đầu từ thành phố Manaus của Brazil xuất phát, dọc theo rừng rậm nhiệt đới Amzon tìm kiếm. Hắn tin tưởng, chỉ cần nơi nào có linh thạch, là hắn sẽ phát hiện ra.
Thậm chí, do rừng Amazon phần lớn là rừng nguyên sinh, nói không chừng mình có thể tìm đươc một ít linh mạch nhỏ ở đó. Hoặc là thu được một ít các loại Linh Dược. Tuy hắn cũng biết rừng rậm nhiệt đới Amazon là một nơi rất nguy hiểm. Nhưng sự nguy hiểm của nó không là gì với Lâm Vân.
Xem ra hôm nay mình có thể đi. Nhưng trong phòng của Mông Văn còn có chút mảnh bụi của linh thạch. Hắn muốn xử lý sạch chỗ bụi đó. Tới khuya hôm nay có thể cáo từ Mông Văn, rời đi.
Lâm Vân trở lại phòng của mình, cửa phòng chưa khóa, nên Mông Văn vẫn vào được, hơn nữa còn thuận tay đóng vào.
- Cô có chuyện gì không?
Lâm Vân nhìn Mông Văn, khó hiểu hỏi.
- Tôi đã đáp ứng anh, sẽ qua một đêm với anh. Vậy thì đêm hôm nay luôn. Chỉ cần anh không chê tôi xấu.
Mông Văn nói xong, bỏ mặt nạ của mình xuống.
Khuôn mặt thanh tú có chút tái nhợt, một vết sẹo kéo dài từ má tới cằm, làm cho người khác có một cảm giác rung động khi nhìn thấy. Nếu như không có vết sẹo này, dung mạo của Mông Văn tuyệt đối không kém Nguyễn Y. Thậm chí nàng có bộ ngực đầy đặn hơn Nguyễn Y một chút.
Mông Văn nói xong câu đó, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện một tia đỏ ửng, rất động lòng người.
Lâm Vân sững sờ. Nói thật hắn đã quên béng chuyện đó. Lúc trước chỉ là hỏi nàng muốn tư liệu mà thôi. Còn chuyên Mông Văn nói muốn lấy thân báo đáp, hắn chỉ cười cho qua chuyện. Lại thật không ngờ, Mông Văn còn nhớ rõ như vậy. Đột nhiên hắn có chút kính ý với cô gái mang theo mối thù của cha mẹ này.
- Mông Văn, nói thật, tôi rất bội phục cô, vì báo thù cho cha mẹ mà có thể kính dâng hết thẩy. Tuy nhiên, tôi không có ý kia, tôi chỉ muốn lấy những tư liệu về viên đá mà thôi. Cô nên tin tưởng những lời tôi nói.
Lâm Vân thực sự kính nể nàng. Cô gái này đã nhận hết sự đau khổ, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy chỉ vì báo thù. Một người phụ nữ có thể làm được nhiều như vậy, quả thực là không dễ dàng.
- Anh chê tôi xấu phải không?
Mông Văn run rẩy hỏi. Mối thù cha mẹ đã được báo, lúc này nàng mới phát hiện khuôn mặt của mình đã trở nên xấu xí như vậy.
- Không phải. Kỳ thực cô rất đẹp, đây không phải là lời an ủi của tôi. Đây là lời nói thật lòng. Mà vết sẹo trên mặt cô cũng không phải là không thể chữa trị khỏi. Ít nhất, tôi có thể. Nhưng hiện tại tôi vẫn không thể giúp cô xóa bỏ vết sẹo kia. Một là bây giờ tôi không có dược liệu cần thiết. Hai là tôi muốn rời khỏi đây làm một số chuyện. Nếu như cô tin tưởng tôi, ba năm sau, sau khi tôi làm xong chuyện đó, tôi sẽ giúp cô xóa bỏ vết sẹo.
Lâm Vân nói vô cùng tự nhiên, không có chút thương cảm hay lừa dối gì trong đó.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Mông Văn cảm giác những lời của hắn là thật lòng. Nàng đã được chứng kiến bản lĩnh của Lâm Vân, nàng cũng tin tưởng xóa bỏ vết sẹo trên mặt mình không phải là việc khó gì đối với hắn. Ít nhất, ánh mắt của hắn không lừa gạt mình. Đứng bên cạnh hắn, mình có một loại cảm giác yên tĩnh khó nói lên lời. Làm cho nàng tự nhiên tin cậy người mà nàng không phải rất quen thuộc này.
Thấy tâm tình của Mông Văn đã bình tĩnh lại, Lâm Vân cười nói:
- Ngồi xuống rồi nói tiếp.
Khuôn mặt của Mông Văn lại có chút hồng, theo lời Lâm Vân ngồi xuống giường. Nàng liếc nhìn Lâm Vân, chậm rãi nói:
- Sở dĩ tôi muốn lấy Ngũ Thải Phỉ, cũng là vì báo thù.
PS: Điểm sắp hết r`, hy vọng mọi người chung tay ủng hộ để truyện ra đều.
Mình đã lấy sát với bên nguồn r`, vì muốn trữ lại, nên nếu ko có nguồn tài trợ nào thì mình sẽ post ngày 2ch