Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 156 (2): Diệp Điềm Nghe Trộm

Chương trước: Chương 156 (1): Diệp Điềm Nghe Trộm



- Ở Yên Kinh, thực lực của Uông mập vẫn là rất lớn. Địa vị của Bang Lang ở vùng Yên Bắc cũng không ai dám xâm phạm. Nếu tôi tới tìm y báo thù thì chỉ như trứng chọi đá. Nhưng tôi không cam lòng, tôi cũng biết trong một thời gian ngắn, mình không thể làm gì được y. Đúng lúc này, tôi nghe được thông tin về Ngũ Thải Phỉ. Kỳ thực tôi biết giá trị của Ngũ Thải Phỉ trước cả Tống gia, nhưng tôi lại không có tiền cạnh tranh với bọn họ. Đành phải đánh chủ ý lên Tống Lôi.

Mông Văn nói tới đây, dừng một chút, nhìn thoáng qua Lâm Vân, không nói tiếp. Tuy nhiên, Lâm Vân cũng hiểu ý nàng. Cô nàng Mông Văn này muốn hợp tác với gia tộc Rodwell ở nước Anh, để hình thành một tổ chức kinh tế lớn. Sau đó lợi dụng tiền tài để phát triển thế lực, cuối cùng là tìm Uông mập báo thù. Nhưng việc này phải cần bao nhiêu năm? Cô gái Mông Văn này thật giỏi chịu đựng.

Thấy ánh mắt của Lâm Vân, Mông Văn liền biết Lâm Vân đã hiểu ý mình, nàng lại thương cảm nói:

- Cho nên, tôi nói muốn cùng anh làm chuyện đó là cam tâm tình nguyện. Anh giúp tôi hoàn thành một chuyện mà tôi cơ hồ không thể hoàn thành. Không chỉ nói là cùng anh ngủ, cho dù anh muốn tôi chết, tôi cũng không tiếc nuối.

Mông Văn nói xong, sắc mặt không còn chút thẹn thùng và mất tự nhiên nào. Giống như đó là việc mà nàng tất nhiên phải làm. Lâm Vân giúp mình báo thù mình báo đáp bằng thân thể, giống như là điểu tất lẽ dĩ nhiên vậy.

Lâm Vân giật mình. Hóa ra cô gái Mông Văn này đều đang phải sinh sống trong cừu hận. Hiện tại mối thù đã được báo, ngược lại nàng đã không còn mục tiêu trong cuộc sống. Nàng ta coi như giúp mình môt việc lớn, tuy linh thạch còn chưa tìm được, nhưng làm như vậy đã là rất chiếu cố mình rồi. Có lẽ mình nên dùng mấy tiếng giúp nàng.

- Cô có tin tưởng tôi không?

Lâm Vân nhìn chằm chằm Mông Văn hỏi.

- Tin tưởng.

Mông Văn trả lời không chút do dự. Lâm Vân lại có chút đỏ mặt.

- Tôi muốn cô trong một thời gian mấy năm ngắn ngủi xây dựng một tập đoàn buôn bán đứng đầu. Khiến sản phẩm của tập đoàn thịnh hành khắp thế giới. Cô có lòng tin này hay không?

Lâm Vân nhìn Mông Văn, lần nữa hỏi.

- A…

Mông Văn chần chừ, điều này đâu phải chỉ nói là tin được. Mà cho dù có một đống tiền cũng không được. Tuy nàng muốn tin tưởng Lâm Vân, nhưng lời của Lâm Vân làm cho nàng thực sự không nhấc nổi tin tưởng.

- Kỳ thật tôi cũng không muốn xây dựng một tổ chức lớn lao gì đó. Hiện tại mối thù của tôi đã được báo, tôi rất mãn nguyện rồi. Anh cũng không cần lo lắng tôi cái gì. Tôi rất cảm kích anh. Nếu như anh có việc gì cần tôi giúp đỡ, chỉ cần tôi làm được, tôi tuyệt đối sẽ giúp.

Lúc nói chuyện, thần sắc của Mông Văn có chút ảm đạm. Trong lòng nói, mong muốn của mình đã hoàn thành, việc phát triển tổ chức đã không còn trọng yểu rồi.

Nếu như không phải vì mang theo hận thù, hiện tại nàng đã giống như các cô gái khác, có một gia đình hạnh phúc. Không còn phải luân lạc tới mức thành lập một tổ chức xã hội đen Thiên Minh để đạt được mục đích của mình.

Lâm Vân cũng nhìn ra ý của Mông Văn. Chỉ là hắn lấy được thứ mình mong muốn, rồi thuận tay giúp cô nàng Mông Văn mà thôi, không có ý gì khác. Hiện tại Mông Văn đã không có mục tiêu trong cuộc sống, nên biểu lộ mới chán chường như vậy. Tuy hắn tin tưởng, từ nay về sau mình có thể xóa bỏ vết sẹo trên mặt, nhưng có vẻ như nàng ta cũng không quan tâm tới khuôn mặt của mình lắm.

- Nếu như tôi nói là nhờ cô giúp tôi làm việc này thì có thể chứ? Tuy cô đã giúp tôi bằng việc đưa đồ vật của giáo sư Trâu Tiền cho tôi rồi, nhưng tôi còn muốn cô giúp tôi việc này. Tôi nhờ cô giúp tôi xây dựng một tập đoàn kinh tế. Không biết cô có thể giúp tôi hay không?

Lâm Vân nói đến đây, đã có quyết định trong lòng.

Tay Lữ đạo sĩ kia đã có thể dùng tiền mua linh thạch, vậy thì mình cũng có thể làm như y. Mà cho dù không để mua linh thạch, sau này không chừng mình còn cần một số tiền lớn để làm việc khác. Ai biết mình còn muốn sống ở thế giới này bao lâu?

Huống hồ, vấn đề này không cần mình phải động thủ. Mình chỉ cần đem những thứ vượt qua công nghệ của thế giới này, giao cho Mông Văn đi làm, như vậy hai bên đều có lợi. Mông Văn cũng nhờ đó mà có một mục đích để vươn tới. Mình cũng có thể an tâm đi tìm linh thạch. Một khi mình cần một số tiền lớn, bên này có thể cung cấp ngay cho mình.

- A, anh thật sự cần tôi hỗ trợ? Nhưng xây dựng một tập đoàn đứng đầu, có phải hay không quá…

Mông Văn không nói hết, nhưng từ ngữ khí của nàng, có thể đoán ra nàng lo lắng và hoài nghi.

- Cô biết áo lót 'Vân Tằm Miên' ở Phụng Tân không?

Lâm Vân không trực tiếp trả lời Mông Văn, mà hỏi một câu không liên quan gì.

- Tôi biết, tôi cũng đang mặc…Ai, áo lót bằng 'Vân Tằm Miên' bán vô cùng chạy. Hơn nữa nghe nói bọn họ cũng thu được lợi nhuận khá lớn.

Mông Văn thiếu chút nữa nói mình đang mặc một cái. May là kịp phản ứng.

Lâm Vân cười một chút, trong lòng tự nhủ, trên người của cô có phải là áo lót 'Vân Tằm Miên' hay không, tôi là người rõ nhất. Chỉ là áo lót này rất khó mua, không biết là Mông Văn tự mình đi mua hay sai thủ hạ mua.

- Áo lót bằng 'Vân Tằm Miên' này chính là do tôi thiết kế và làm ra.

Lâm Vân tiếp tục nói.

- Cái gì?

Mông Văn thực sự giật mình. Áo lót 'Vân Tằm Miên' bán chạy như vậy là do anh chàng trước mặt này làm ? Nhưng thần sắc và ngữ khí bình tĩnh của Lâm Vân khiến nàng không dám tin.

“Đúng rồi, không phải quản lý của Hồng Tường Phụng Tân tên là Lâm Vân sao? Vị Lâm tiên sinh này cũng tên Lâm Vân. Chẳng lẽ? Chẳng lẽ hai người là một?”

- Nguyên lai anh chính là quản lý của Hồng Tường, Phụng Tân?

Mông Văn kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy, cho nên tập đoàn kinh tế mà tôi nói là có cơ sở.

Lâm Vân mỉm cười, vẫn không nhanh không chậm nói. Hiện tại hắn muốn tạo sự hứng thú cho cô nàng Mông Văn này.

Quả nhiên Mông Văn nghe Lâm Vân nói vậy, lập tực có cảm giác, nếu như mình thực sự có thể làm được như vậy, cũng không tồi a. Lúc trước không phải cha mẹ mình muốn mình biến công ty của gia đình trở thành niềm kiêu ngạo sao? Hiện tại mối thù của cha mẹ đã được báo, vậy thì mình sẽ kế thừa nguyện vọng của cha mẹ, xây dựng một công ty thật lớn. Đồng thời coi như là giúp đỡ vị Lâm tiên sinh này.

- Tốt, tôi nguyện ý giúp anh. Chỉ là chúng ta tiếp tục sản xuất áo lót 'Vân Tằm Miên' sao?

Mông Văn đã nghĩ thông suốt, liền hỏi tiếp.

- Đương nhiên không phải. Muốn kiếm tiền thì phải làm những thứ mà ngươi khác chưa từng làm qua. Mặc dù 'Vân Tằm Miên' này là do tôi chế tạo ra, có lẽ về sau sẽ làm, nhưng hiện tại tôi muốn làm một cái khác.

Lâm Vân nhìn Mông Văn, lắc đầu nói.

- Tuy nhiện hiện tại cứ để việc đó lại, buổi sáng ngày mai tôi mới có thể đưa cho cô phương án. Ngày mai cô thuận tiện gọi Lý Thanh tới. Đêm nay chúng ta còn có một việc muốn làm.

Lâm Vân nói xong, lại bổ sung. Hắn cảm thấy tính cách của Lý Thanh không tồi, là người biết chữ tín, lại có đầu óc. Là một thanh niên nhiệt huyết. Để cho y tới hỗ trợ công ty là điều không thể tốt hơn.

Nghe Lâm Vân nói vậy, Mông Văn tưởng là hắn nói về mình, khuôn mặt đỏ bừng. Trong lòng tư nhủ, không phải hắn đã nói không làm chuyện đó sao? Vì sao lại thay đổi chủ ý?

Nguyên bản minh chỉ muốn làm một cuộc giao dịch với hắn. mình trợ giúp mình báo thù, minh qua một đêm với hắn. Mà việc này nàng coi đó chính là việc vốn lẽ tất nhiên.

Nếu là giao dịch, thì mình không có gì phải thẹn thùng. Nhưng hiện tại cùng Lâm Vân nói chuyện, rõ ràng cảm thấy, nàng không hy vọng hắn nhắc tới chuyện đấy nữa, thậm chí có ý cự tuyệt. Nếu như Lâm Vân thật muốn cùng mình làm chuyện đó, mình cũng chỉ đành hoàn thành lời hứa mà thôi. Nhưng làm như vậy, mình có cần phải trợ giúp Lâm Vân xây dựng một công ty không?

Lâm Vân nhìn biểu lộ của Mông Văn là biết cô nàng hiểu lầm, vội nói:

- Đêm hôm nay tôi muốn dạy cô một ít võ công, để cô từ nay về sau có thể tự bảo về mình.

Lâm Vân nói lời này là nói thực. Sản phẩm mà hắn sắp sản xuất, không giống như 'Vân Tằm Miên'. Sản phẩm này không liên quan gì nhiều tới máy móc nên rất dễ bị làm giả.

Hiện tại thứ mình sản xuất có thể phỏng chế, nếu như những tài liệu này giao cho Mông Văn, mà ngay cả năng lực bảo vê bản thân của nàng đều không có, như vậy mình làm sao có thể yên tâm. Hắn chẳng những muốn dạy nàng võ công, mà còn muốn giới thiệu nàng với Tài Thần Lão Yêu Lục Dược. Thậm chí hắn còn tính toán lôi kéo cả Diệp Sở Thiên vào trong kế hoạch. Dù sao đây là một đồ tốt, không có hậu thuẫn là rất nguy hiểm.

Nghe Lâm Vân nói vậy, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Anh chàng Lâm Vân này có bản lĩnh như vậy, võ thuật mà hắn dạy chắc không phải tầm thường. Nàng liền có chút chờ mong.

- Chắc cô đã hoc qua môt ít võ thuật. Mà tôi dạy cho cô không phải là chiêu thức võ công, mà là một phương pháp hô hấp nội gia đơn giản.

Lâm Vân thấy Mông Văn có vẻ chờ mong, cười nói.

- A, thực sự có công phu nội gia sao? Chính là phép luyện khí trong truyền thuyết?

Mông Văn nghe Lâm Vân nói vậy, tràn đầy khiếp sợ. Chuyện này nàng cũng từng nghe nói qua, nhưng còn chưa bao giờ thấy một cao thủ có thể sử dụng nội lực nào.

PS: Điểm sắp hết r`, hy vọng mọi người chung tay ủng hộ để truyện ra đều.

Mình đã lấy sát với bên nguồn r`, vì muốn trữ lại, nên nếu ko có nguồn tài trợ nào thì mình sẽ post ngày 2ch

Mọi người có thể PM YH của mình là: [email protected] :Z

Loading...

Xem tiếp: Chương 156 (3): Diệp Điềm Nghe Trộm

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Hồng Mông Linh Bảo

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 500


Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 34


Tôi Và Bạn Trai Cũ Cởi Áo Ngủ

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 3