Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Công Tử Điên Khùng Chương 148 (1): Lang Bang

Chương trước: Chương 147: Tôi Là Người Chính Trực



Nam tử trung niên tên Mông Chân rất nhanh lấy ra một cái hộp ngọc nhỏ. Cô gái che mặt nhận lấy cái hộp, mở ra nhìn một chút, rồi để ở trên mặt bàn nói:

- Đồ vật mà anh muốn tôi cho anh, anh mang nó rồi đi đi.

Tên mập ra dấu cho tên gầy gò đằng sau, tên gầy gò lập tức đi tới cầm chiếc hộp ngọc trên mặt bàn, xoay người trở lại trước mặt tên béo rồi giao cho y.

Tên béo mở chiếc hộp ngọc ra nhìn, sau đó thu hộp ngọc vào túi, gật đầu nói:

- Đã Mông muội khách khí như vậy, muốn giao nó cho anh bảo quản, vậy thì anh không khách khí. Tốt lắm, chuyện ở nơi này đã xong. Mông muội, anh với em đi thôi, thời gian buổi tối rất là quý báu.

Nói xong cười hắc chắc, lộ ra hàm răng bằng bạc.

- Uông mập, anh còn muốn thế nào nữa? Đồ vật tôi đã giao cho anh, anh còn không giữ lời hứa?

Cô gái che mặt cũng nhịn không được nữa, lớn tiếng quát.

- Ách, thật là kỳ quái, anh có nói gì đâu nhỉ? Vật này là chính em giao cho anh. Anh tới nơi này đã hỏi lấy của em cái gì chưa? Anh tới đây là muốn hẹn đi ăn tối với em thôi mà. Em đưa anh hộp ngọc này, coi như là vật đính ước giữa đôi ta vậy.

- Ha ha ha.

Uông mập nói xong cười to, lập tức lấy ra một điếu thuốc. Tên gầy tranh thủ tiến lên châm lửa.

- Anh…

Sắc mặt của cô gái trắng bệch, nhưng lại không thể làm gì được. Mông Chân đứng ở sau cô ta cũng nắm chặt tay, nhưng vẫn chưa đi lên động thủ.

Chỉ hít hai hơi, Uông mập liền vứt điếu thuốc xuống sàn nhà, nói:

- Không cần phải rượu mời không uống, lại uông rượu phạt. Anh không có nhiều kiên nhẫn như vậy. Nếu làm cho anh cao hứng, thì anh sẽ thu em là vợ bé. Nếu là mất hứng, Hừ, cô biết kết cục của con bé Tiểu Yến kia rồi đó. Nó chính kết cục của cô.

- Nguyên lai chính là tên súc sinh ngươi làm chuyện đấy. Uông mập, ngươi là tên súc sinh ăn thịt không nhả xương.

Cô gái che mặt tức giận đến toàn thân phát run.

- Cô em, đừng giả nai với tôi nữa. Cô hẳn là đã sớm biết cha cô và chú của cô là do tôi giết, vết sẹo trên mặt của cô kia cũng là do lão tử chém. Cô cần gì phải ẩn nhẫn, ha ha, muốn báo thù thì lên đây đi. Lão tử Uông mập nếu không làm thịt một con nhãi ranh như cô, lão tử cũng không phải là Uông mập.

Uông mập cười ha hả, kiêu ngạo nói.

Cô gái che mặt càng phát run, nhưng lại không nghĩ ra cách nào đối phó, gân xanh trên tay đã nổi lên. Hai tên nam tử đằng sau cô gái cũng đã chuẩn bị tùy thời động thủ.

- Nguyên lai chính là tên súc sinh ngươi làm hại lão tử. Đồ con heo này, lão tử liều mạng với ngươi.

Lý Thanh nói xong, lập tức đánh tới Uông mập. Y biết hôm nay đã không có cách nào rời khỏi đây, còn không bằng liều mạng làm thịt con heo mập này trước.

Sau lưng Uông mập có một nam tử áo đen, nhìn thấy Lý Thanh lao tới liền tung ra một cước. Lý Thanh bị đá văng xa vài mét, ngã xuống sàn nhà, không dậy nổi.

Cô gái che mặt nhìn Lý Thanh nằm dưới sàn nhà, trên mặt có chút xấu hổ. Nhưng cô ta cũng biết hôm nay không ai có thể chạy thoát. Không khỏi ngẩng đầu nhìn tay Lâm Vân từ đầu đến cuối đều rất trấn định kia.

Lâm Vân không nhanh không chậm bưng chén trà lên, lại uống một hớp. Vẫn chưa nói gì thì Uông mập đã mở miệng:

- Thật không nghĩ tới, khách của Mông muội lại là một tên trang bức như vậy. Lại có thể uống trà trong hoàn cảnh này. Tham Lang, lấy chút máu cho hắn uống.

Người là gọi là Tham Lang còn chưa đi lên, Lâm Vân đã nói:

- Ê heo mập, đưa cái hộp ngọc ngươi vừa cất đi cho ta xem một chút.

Lúc cô gái che mặt mở cái hộp ngọc kia ra, Lâm Vân liền phát hiện ra hộp ngọc có sự ba động của linh khí. Trong nội tâm đã sớm kinh hãi. Tuy nhiên hắn vẫn bất động thanh sắc. Trong đầu suy nghĩ, vì sao có nhiều linh thạch như vậy? Chẳng lẽ nơi này thực sự có người Tu Chân? Đang lúc nghĩ ngợi thì Uông mập đã gọi Tham Lang tới.

Nghe Lâm Vân nói vậy, chẳng những Uông mâp giật mình, tất cả mọi người đều giật mình. Kể cả người đứng phía sau cô gái che mặt cũng ngơ ngác nhìn Lâm Vân. Cô gái che mặt nhìn Lâm Vân, âm thầm tự nhủ, người này có phải là một tên ngốc? Hình như từ khi vào căn phòng này tới giờ, biểu lộ của hắn vẫn là không sợ hãi a.

- Ha ha ha…

Qua mười giây, Uông mập mới phản ứng, lập tức cười to. Thật lâu rồi y không nghe thấy chuyện nào buồn cười hơn thế. Lại có người dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với y. Tên này hẳn là một tên điên.

“Ngươi đoán không sai, ta vốn chính là một tên điên, bây giờ vẫn còn chút điên”

Khóe miệng của Lâm Vân lộ ra vẻ cươi cợt, hình như trả lời suy nghĩ trong lòng của Uông mập.

Uông mập vẫn không nói gì, Tham Lang đã đi tới trước mặt Lâm Vân, giơ tay chụp về phía ngực của Lâm Vân. Y muốn bắt Lâm Vân lại, rồi quật ngã xuống mặt đất.

Tuy nhiên, tay của y còn chưa đụng vào ngực của Lâm Vân, cổ tay đã bị Lâm Vân bắt lấy. Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cổ tay của y bị Lâm Vân trực tiếp bóp nát. Tham Lang còn chưa kêu ra tiếng, Lâm Vân lại giơ chân lên, đạp một cước vào ngực của Tham Lang. Tham Lang bị đá văng ra ba mét, đập vào tường nhà, không ngừng nhổ ra máu tươi, mắt thấy đã không sống nổi.

Mọi người nhìn môt màn này đều ngây dại. Sự lợi hại của Tham Lang, người nào ở chỗ này cũng biết, y chính là một trong bốn thủ hạ lợi hại nhất của Uông mập. Không nghĩ tới, Lâm Vân chỉ cần dùng một chiêu là cướp đi tính mạng của y. Trong khi hắn còn chưa đứng dậy. Đây là thứ yếu, quan trọng nhất là người này ra tay tàn nhẫn, hình như trong suy nghĩ của hắn không coi nhân mạng là cái gì. Khiến cho những dân liều mạng ở đây đều cảm thấy trái tim băng giá.

“Răng rắc”

Thủ hạ đằng sau của Uông mập đều giơ súng lên. Nhưng súng còn chưa nhắm vào Lâm Vân, toàn bộ đã bị rơi xuống mặt đất. Mà mỗi người thì vịn lấy tay cầm súng của mình, bởi vị trên cổ tay của bọn họ đều có cắm một mảnh gỗ, máu còn đang không ngừng chảy. Nhìn nhìn cái bàn trước mặt Lâm Vân, quả nhiên là thiếu một mảnh lớn.

Mông Văn hít vào một hơi. Lần này mình đã chọc vào một người nào vậy? Lại còn muốn bắt hắn lại, chuẩn bị nghiêm hình khảo vấn. Mấy người bên mình còn chưa đủ cho người ta tung mấy cước. Trong nôi tâm càng phát lạnh.

Uông mập nhìn mấy tên thủ hạ cầm súng phia sau, toàn bộ đều bụm lấy cổ tay, trên cổ tay tràn đầy là máu. Xem ra cổ tay của những người này cũng đã bị phế. Trong nháy mắt, mồ hôi đã rơi như mưa trên trán của Uông mập. Lại có người lợi hại như vậy, vì sao mình lại đen đủi như thế? Rõ ràng chọc giận một tên sát thần. Gặp phải thứ dữ rồi, trong lòng sợ hãi khiến y chỉ có thể lắp bắp nói:

- Anh hùng…Là do Uông mập tôi mắt mù, mới mạo phạm ngài…Tôi.

Uông mập nói đứt quãng, cố thể nào cũng không thể nói liền mạch được.

Pằng một tiếng, Lâm Vân vỗ bàn nói:

- Ngươi có phải là heo không, hay là điếc. Lão tử bao ngươi đưa cái hộp đây, con heo ngươi còn muốn lão tử nói mấy lần?

Uông mập lúc này mới phản ứng, vội vàng lấy cái hộp, cung kính chạy tới giơ hai tay đưa cho Lâm Vân, sau đó lùi lại vài bước, lau cái trán đầy mồ hôi.

Lâm Vân mở cái hộp ngọc ra. Quả nhiên là một viên linh thạch, giống với viên mà Tần Vô Sơn đưa cho mình. Lập tức nhướng mày, âm thầm tự nhủ, đã xuất hiện hai viên linh thạch rồi.. Chẳng lẽ nơi này thực sự có người Tu Chân?

PS: Điểm sắp hết r`, hy vọng mọi người chung tay ủng hộ để truyện ra đều.

Mình đã lấy sát với bên nguồn r`, vì muốn trữ lại, nên nếu ko có nguồn tài trợ nào thì mình sẽ post ngày 2ch

Mọi người có thể PM YH của mình là: [email protected] :Z

Loading...

Xem tiếp: Chương 148 (p2): Lang Bang

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Nhân Thú Loạn

Thể loại: Huyền Huyễn, Đam Mỹ

Số chương: 25



Cô Dâu Mạo Danh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 33


Thiên Thánh

Thể loại: Khoa Huyễn

Số chương: 759