1 Sau vụ nổ lớn, Lưu Thiện rơi vào cõi hư vô. Nàng chính là cư đi mãi rồi lại đi mãi. Cho đến khi gặp một người- Haizz, ngươi mệnh thọ như vậy là do ta sai sót, ta sẽ hảo hảo bù đắp cho ngươi.
2 Lưu Thiện nào quan tâm, nàng đi vào trong ăn điểm tâm. Tuy nói là nàng bị thất sủng, nhưng điểm tâm cũng không phải tệ như vậy chứ. Trên bàn chỉ có một bát nước cháo trắng, lại nguội cả rồi, cứ như là để từ hôm qua đến giờ.
3 Lưu Thiện ly khai ra khỏi phủ rồi tâm tình vui hơn hẳn. Nàng đi khắp nơi, xem tường thành, góc buôn bán. Nhưng trong người nàng không có bạc cũng chẳng có ngân phiếu.
4 Xuân đi, hạ đến, thu về, đông sang. . . . . Thoáng chốc thì cũng đã một năm trôi qua kể từ ngày Lưu Thiện nhận sư phụ. Nàng bây giờ đã không còn là người bình thường nữa.
5 Sáng hôm sau, Hoàng Ly đang ngủ say thì bỗng nhiên có một tiếng nữ tử vang lên- Thiếp thỉnh vương gia cùng dùng điểm tâm!- đây thì tiếng nói của Đằng Yến a.
6 cảnh báo: từ chương này trở đi chính là ngược tâm 100% nháHắn hít một hơi thật sâu như lấy lại dũng khí, đứng lên nói- Tiện nhân không biết xấu hổ, lại cư nhiên dám cải trang nam tử ra ngoài.
7 Hoàng Ly bước ra khỏi lãnh phòng, trước khi đi hắn không quên phân phó Nguyệt nhi đứng gần đó- Còn không mau đi tìm thái y cho vương phi!Nguyệt nhi sợ hãi định đi nhưng bị tiếng nói của Lưu Thiện ngăn lại- Không cần, ta tự chữa được không dám phiền vương gia nhọc lòng!Hoàng Ly nghe thấy xoay người lại, rít- Ngươi.
8 Nếu đem chuyện này đi truyền ra ngoài thì chắc hẳn người nghe nói sẽ cho rằng ngươi không bình thường ai lại có thể ngờ Hoàng Ly nhị vương gia oai phong lẫm liệt giờ đây lại phải hạ mình cầu xin một nữ tử uống thuốc.
9 Hắn bước vào sòng bạc lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người, bởi vì hắn là dung nhan phi phàm, lại mặc một trường bào, thân thể tỏa ra một cỗ hoàng khí bức người.
10 Lưu Thiện nhanh chóng về lãnh phòng khóa cửa lại, Hoàng Ly đương nhiên là không dám bước vào, đành đứng ngoài cửa. Nhưng hắn nghĩ nàng sẽ quan tâm sao? Lưu Thiện nàng cư nhiên an lành thoải mái ngủ một giấc, chỉ tội cho Hoàng Ly hắn cả đêm ngủ ở ngoài cửa.
11 Lưu Thiện liếc nhìn hắn, nàng thấy hắn nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, như là van xin, như là thấu hiểu, như là hối hận. . . Nhưng như vậy thì sao chứ? Nàng sẽ bận tâm? Không hề, Lưu Thiện lại uống một ngụm trà, cư nhiên không nhìn hắn nữa.
12 mèo: cảm ơn các bạn đã động viên mèo, like và cmt của các bạn mèo đều nhận được tiếp tục ủng hộ mèo nhéThiên Nghi dìu Lưu Thiện rời đi để lại một mình Ly vương đứng đó.
13 Lưu Thiện vốn là đi thăm sư phụ cũng chỉ là một hai ngày, nàng thật sự không muốn nhìn mặt của tên Hoàng Ly kia nhưng dù thế nào đi nữa Nguyệt nhi a hoàn của nàng vẫn còn ở đấy nhất thiết không thể bỏ đi.
14 Mã xa nhanh chóng chạy đến trước cổng thành, Lưu Thiện bước xuống trước nàng chính là cố tình làm cho người khác nghĩ là mình không phải đạo làm thê, muốn cho Hoàng Ly sớm đưa hưu thư cho nàng.
15 Lưu Thiện bây giờ trong mắt mọi người nàng không còn là con người nữa, nàng lại giống tiên tử hơn. Liên hoa ngũ sắc ngàn năm hiếm gặp, không những nàng tạo ra được liên hoa còn lại là sen tịnh đế, hai đóa một cành.
16 Đến tối Lưu Thiện đang nghỉ ngơi lại bị hắn vào phá rối, Hoàng Ly vẻ mặt bình thản như việc lúc trưa là chưa từng xảy ra. Hắn vào phòng ngồi xuống ghế, nhìn nàng đang nằm trên giường khuôn mặt có chút lạnh lẽo.
17 Lưu Thiện đang ngồi suy nghĩ thì chợt một nam tử từ cửa sổ đi vào. Nàng nhìn hắn nhíu mi, vài giây sau Lưu Thiện cười nói:-Thiên Nghi, ngươi nữ phẫn nam trang làm gì?Thiên Nghi công chúa luôn cao cao tại thượng bây giờ lại là một công tử phóng khoáng, nét mặt hiện ra vẻ không vui nàng nói:-Tỉ cũng thật là.
18 Lưu Thiện sáng sớm đã mang theo tiểu tuyết hồ đến gặp sư phụ cùng Thiên Nghi, nàng cũng có xem qua Hoàng Ly thấy hắn đang ngủ say thì an tâm. Hoàng Ly từ trước đến giờ vốn sức khỏe cường trán, chỉ là lần này có hơi quá sức chịu đựng một chút, nhưng hắn cũng rất nhanh hồi phục.
19 Vừa bước vào trong các nô tì trong cung đã cúi đầu cung kính:- Tham kiến vương hậu, Vũ phi!!Trước ánh mắt tròn xoe của Lưu Thiện và Thiên Nghi, Điệp Y Vũ Phong chỉ gật đầu cho qua.
20 Hoàng Ly nét mặt đen đến đỉnh điểm như lại không dám nói gì, vì có Lưu Thiện ở đó, hắn gầm nhẹ:-Ngươi buông ra!Hải Hồ lại còn không biết sống chết nói thêm vài câu:-Viên nhi, ngươi không nhớ ta sao?Hoàng Ly thật sự muốn một chưởng đánh chết hắn.