21 Hách Khiếu Phong nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia rời đi. Hắn thấy được đáy mắt nàng hiện rõ bị tổn thương nhưng vì muốn tốt cho nàng, hắn tình nguyện để nàng oán hận.
22 Đại Đường hưng thịnh, uy danh lan xa. Nhân dân cơm no áo ấm, bốn bề thuần phục.
Mỗi khi tiết trời vào xuân, các nước chư hầu lũ lượt phái sứ giả tiến cống lễ vật.
23 Cả khu đại sảnh một mảnh im lặng hoàn toàn đối lập với vũ đài đang ca múa náo nhiệt.
Trong lòng Lý Vân Dung bất an, nếu Hách Khiếu Phong dám nói ra chuyện đêm đó thì nàng nhất định không tha cho hắn! Nàng sẽ lột da hắn, phết mật vào, sau đó dùng kim khâu lại rồi để cho hàng ngàn hàng ngàn con kiến bò lên người hắn vừa khiến hắn không chết được, vừa ngứa tới mức sống không bằng chết.
24 - Hách đại ca, thật không ngờ lại thấy huynh ở nơi này. Bình thường không phải huynh ghét nhất những buổi yến tiệc xã giao này sao? - Văn Huy tướng quân Hàn Nhạc nói.
25 Văn Nhạc cung bao phủ một mảnh âm u tĩnh mịch. Đôi mắt Trương Thục phi hoảng sợ tột độ, tơ máu nổi lên, sắc mặt tái xanh tái mét, trán đổ đầy mồ hôi, miệng thì há hốc ra.
26 Hai mắt nhìn nhau, thời gian trôi qua một cách lặng lẽ. Bọn họ cứ thế gần sát nhau, điều này đã sớm vượt qua vòng giáo lễ nghi.
Hắn ngồi trên giường của nàng, nàng ở trong vòng tay của hắn, quần áo của nàng không chỉnh, mà một tay hắn còn đặt trên ngực nàng chạm đến nơi nhạy cảm mềm mại kia.
27 Hoàng đế giá lâm, xunh quanh còn một đám công công cung nữ. Dĩ nhiên là ngài vừa mới nghe thấy tin dữ liền từ ngự thư phòng chạy tới đây.
- Tham kiến hoàng thượng.
28 Nàng trợn tròn mắt, nhất thời á khẩu không biết phải nói thế nào. Mắt thấy Hách Khiếu Phong chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, nàng vội vàng ngăn lại.
- Không được!
- Công chúa?
- Ngươi.
29 Một chiếc lá từ cây đại thụ giữa đình viện chậm rãi rớt xuống, vô thanh vô tức nằm trên thành lan can.
Cuộc nói chuyện của hai cung nữ kia đều bị hai gã nam tử ngồi trên cây kia nghe thấy hết.
30 Ánh trăng trong suốt, trong Văn Nhạc cung một mảnh yên tĩnh. Hoa viên sau cung điện có một mái đình dành để ngắm trăng. Quanh đình được bố trí rất nhiều hoa cỏ, non bộ, thác nước, cây cầu hình vòm lướt bắc qua mặt hồ.
31 Lý Vân Dung kinh ngạc trước thân thủ của hắn, nàng vẫn cố gắng vùng vẫy, biết đâu tìm được phần thắng trong phút chót nhưng dù nàng có sử dụng lực như thế nào thì cũng không thể giãy thoát hai cánh tay bị vây trong bàn tay kìm sắt kia được.
32 Lý Vân Dung hận không thể giết hắn, khi bàn tay to của hắn bịt lấy miệng nàng thì nàng cho rằng đó chính là điểm báo hắn chuẩn bị hại nàng, cho nên nàng vì tự bảo vệ mình liền đâm chủy thủ vào ngực hắn.
33 Một người áo đen lại lên tiếng:
- Tìm không thấy công chúa, chúng ta mau đi kẻo bị bọn thị vệ phát hiện.
Ba gã áo đen tốc tốc rời đi trong bóng đêm.
34 Mới chạy chưa được vài bước thì đột nhiên nàng bị cỗ lực cường đại nào đó kéo vào trong ngực, thân thể thoáng cái nhẹ hẫng giống như là đang đứng trên mây, cưỡi trên gió vậy.
35 Trước mặt nàng như đông cứng, tai cứ u u, nàng nhắm mắt lại để cho ngọn lửa kia tùy ý mà ngông cuồng chiếm đoạt đôi môi nàng không chút kiêng nể.
Môi của hắn so với tưởng tượng của nàng còn mềm mại hơn rất nhiều, ngọn lửa kia khi tham tiến vào trong miệng nàng cũng cuồng dã mất hồn, cơ thể hắn mạnh mẽ nhưng không lạnh như băng mà nhiệt tình, kiên quyết.
36 Nụ hôn này hoàn toàn khác với nụ hôn ôn nhu lướt qua ban nãy, nó dũng mãnh mà chiếm giữ.
Hắn đang muốn nói với nàng rằng bản chất của hắn chính là nóng như lửa và cuồng mãnh như một con báo, lạnh lùng chỉ là một biểu hiện gỉa dối.
37 Môi hắn đột nhiên rời khỏi nàng sau đó hắn đem nàng ôm vào lòng, tay khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng. Bất giác hắn thấy đau lòng cho Dung Nhi mảnh mai vì bị hắn khiêu khích mà mặt đỏ tới tận mang tai, nhịp tim cũng nổi loạn.
38 Trong tiếng đàn du dương, không khí trộn lẫn mùi hương ngọt ngào. Một họa sĩ đang ngồi trước bàn, trước mặt là một cuốn tranh đang mở rộng, bên cạnh bàn còn có cung tỳ đang mài mực cho hắn.
39 Hiện tại, trong bụng nàng toàn là lửa. Hoàng thân quốc thích ai cũng thích ngồi một chỗ cho họa sĩ nổi tiếng trong cung đình vẽ lại mình nhưng nàng không thích.
40 Vẻ mặt Cúc Hương biến đổi liên tục, cuối cùng cười khẽ một cái rồi ra vẻ nghiêm túc nói:
- Đó là bởi vì. . . - tùy theo sự ngưng nghỉ của giọng Cúc Hương mà mấy cái tai kia dường như cũng phải dài ra theo – Trường An này, trong hoàng thành có một vị nam tử xuất hiện làm cho công chúa của chúng ta để ý.