41
Thỏ tinh từng có kỳ ngộ. Nó từng là sủng vật của một vị thượng tiên hạ giới lịch kiếp.
Thỏ tinh ở cạnh vị thượng tiên bên ngoài là cơ thể người thường, bên trong pháp lực vô biên ấy, dần dần cũng sinh ra một chút linh tính.
42
Từ khi quay về núi, thân thể mỹ nhân ngày một suy nhược.
Có một hôm, thỏ tinh bị người đánh thức khỏi giấc mộng. Nó ngồi ở trên giường, ôm chăn có chút hoảng sợ.
43 Thỏ tinh gọi trúc tinh đến khám bệnh cho mỹ nhân. Trúc tinh vẻ mặt nghiêm trọng, người trên giường hơi thở yếu hơn lúc trước rất nhiều, thật sự đã gần đến cái chết.
44 Thỏ tinh mất tích mấy ngày, trúc tinh không có cách nào chăm sóc mỹ nhân. Chỉ cần nhìn thấy mỹ nhân là nó sẽ nghĩ đến con thỏ làm chuyện ngu ngốc kia, không nguôi giận được.
45
Mấy ngày sau, thỏ tinh trở lại.
Người ngợm vẫn bình thường, không bị rụng mất nhúm lông, cũng không thiếu mấy cái tay cái chân nào.
Thỏ tinh biến thành hình người, lấy một cái túi gấm đang phát quang từ trong ngực ra.
46
Thỏ tinh chế tiên thảo thành nước thuốc, cất vào trong một cái bình sứ.
Nó đẩy cửa phòng mỹ nhân ra, mùi thuốc nồng nặc ập vào mặt.
Vì duy trì mạng sống của mỹ nhân, rõ ràng hai người bạn tốt của hắn đã hao hết tâm tư.
47
Mỹ nhân ôm thỏ tinh đặt lên giường, cắn ngón tay mình, vẽ một ký hiệu trên trán thỏ tinh.
Y nhìn máu từ từ thấm vào cho đến khi biến mất hoàn toàn mới chậm rãi thở ra một hơi.
48
Mỹ nhân không muốn đối đầu với bạn của thỏ tinh, nhưng thân thể y hiện tại không đỡ nổi một chưởng này.
Y đành phải chật vật né tránh: "Ngươi giúp ta trông chừng Đồ Chi, đợi ta trở lại, ta sẽ giải quyết chuyện thiên trần thảo.
49
Đó là một nơi rất nguy nga lộng lẫy, long khí ngập tràn, có một người đang nằm phía sau tầng tầng lớp lớp rèm vàng lấp lánh.
Người nọ tử khí mười phần, bệnh tình nguy kịch.
50
Mỹ nhân bước từng bước đi qua, như đi về phía ác mộng, lại tựa như được giải thoát.
Đôi tay y khẽ run, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đẫm máu kia.
Y nhắm mắt lại nhỏ giọng niệm, theo từng lời chú thuật, rất nhanh, phù văn trên người y như bạo loạn, tăng gấp vài lần.
51
Lúc thỏ tinh tỉnh lại, nó thấy mình đang nằm trong lồng ngực mỹ nhân.
Nó cho là mình lặn lội đường xa mệt mỏi quá nên trở về liền hôn mê bất tỉnh.
52
Trúc tinh nói, nó bởi vì lao lực quá độ, thêm một vài nguyên nhân khác nữa nên hôn mê bất tỉnh vài ngày.
Gấu trúc tinh nói, lúc nó hôn mê, thượng tiên có tới đây.
53
Quê mỹ nhân là Giang Nam ấm áp.
Mỹ nhân nói mình sinh ra ở đây, chỉ là ngay khi còn nhỏ đã bị người mang đi, từ đó chưa từng trở về.
Y vẫn nhớ quê mình có hoa thơm, hồ đẹp, ngay cả gió cũng mang theo hương vị ngọt ngào.
54 Mỹ nhân dẫn thỏ tinh đến quán rượu mà ngày bé y từng ở đó say bí tỷ, gọi cho thỏ tinh một đĩa cà rốt ba màu để nhắm rượu, còn mình thì gọi một bát thịt bò to.
55
Đêm dài yên tĩnh, trời se lạnh.
Vầng trăng khuyết treo ở chân trời, tô điểm vài ngôi sao.
Thỏ tinh choàng áo khoác lông thỏ cho mỹ nhân.
56
Thỏ tinh và mỹ nhân nắm tay nhau đi qua cây cầu nhỏ phủ đầy cánh hoa quế.
Cũng đã cùng nhau nghe tiếng mưa rơi tí tách trên những phiến lá trúc.
57
Xuân đi thu tới, thoáng chốc mùa đông cũng đến rồi.
Mỹ nhân dần gắn bó với giường chiếu, không dậy nổi tinh thần đi du ngoạn nữa.
Trước lúc lại hôn mê lần nữa, y cầm tay thỏ tinh, nói muốn quay về, về ngọn núi kia, về căn phòng trúc ấy.
58
Thỏ tinh ngủ một giấc, ngủ đến hai má hằn đỏ cả lên.
Mở mắt ra, trên giường không còn ai cả.
Nó dụi mắt, nghĩ có lẽ là mỹ nhân ra ngoài đi dạo rồi.
59
Mỹ nhân biến mất.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, năm ngày.
Vẫn không thấy mỹ nhân trở về.
Thỏ tinh tìm khắp cả ngọn, lại hết lần này đến lần khác động yêu đan, cũng không tài nào cảm nhận được hơi thở đã từng dễ dàng tìm được kia.
60
Lúc cửa phòng trúc tinh bị người nổi giận đùng đùng đá văng ra, nó biết ngay đại sự không ổn rồi.
Trúc tinh vội vàng trốn sau lưng gấu trúc tinh, ngậm chặt miệng, tính toán không nói gì cả, giả bộ như cái gì cũng không biết.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 54