Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi nâng cái thùng không đi đến giếng nước đầu thôn múc nước, Vương Phúc Nhi cảm thấy thật sự là rất nặng, mà đây vẫn còn là cái thùng không, nếu có nước có phải cũng đi không nổi hay không?
"Nhị tỷ, còn có xa lắm không?" Vương Phúc Nhi cảm thấy đau bả vai, vậy có thể ép mình không cao lên được hay không. Vương Phúc Nhi thực lo lắng, trở thành một củ cải lùn, nàng cũng không muốn đâu.
"Liền ở phía trước, sao mới có một chút mà muội đã đi không nổi rồi." Vương Hoa Nhi tức giận nói.
Vương Phúc Nhi cũng muốn đi nha, nhưng mà bình thường ăn không đủ no, còn phải làm việc cần thể lực, một đứa nhỏ năm tuổi, có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Thật vất vả đến bên cạnh giếng, Vương Hoa Nhi dùng bánh xe lăn thùng xuống dưới giếng mấy lần cũng không múc được đầy nước, đây là một công việc kỹ thuật, Vương Phúc Nhi hỏi: "Nhị tỷ, trước kia làm sao tỷ làm được?"
Mặt Vương Hoa Nhi đỏ lên: "Cũng là đại tỷ múc."
Vậy phải làm sao bây giờ, hai người lâu vậy còn chưa múc được nửa thùng nước. Chẳng lẽ phải đi trở về kêu đại tỷ lại đây một chuyến.
Trong lúc hai người còn đang sốt ruột, từ cửa thôn có một người đang đi lại đây, thoạt nhìn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, Vương Phúc Nhi chạy lại vẫy tay: "Đại thúc, có thể múc nước giúp chúng ta hay không?" Nàng cũng chỉ thử một chút, không được thì tìm người khác, không nghĩ tới người này còn rất nhiệt tình, không chỉ có giúp đỡ múc nước lên, còn xách thùng nước đưa đến cửa sân Vương gia. Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đều cảm kích không thôi, người nọ cười nói: "Hai tiểu oa nhi (đứa bé), chịu khó là chuyện tốt, cũng không thể lại đi đến bên cạnh giếng, vạn nhất không cẩn thận bị ngã xuống, cha nương sẽ rất thương tâm đó."
Sau đó vẫy vẫy tay rời khỏi, Vương Hoa Nhi nói: "Thật sự là một người tốt, nhưng mà, làm sao chúng ta mang nước đi vào đây."
Cuối cùng là Vương Phúc Nhi đi vào gọi tứ thúc, lúc này nước mới đổ đầy trong vại. Tứ thúc lại tự mình đi gánh hai thùng nước, làm cho tất cả lu nước đều đầy tràn, xem thế này thì đủ dùng cho một ngày rồi.
Lại nói, người nấu cơm ngày hôm trước cũng quá thiếu đạo đức, vậy mà trong lu không còn chút nước nào, phỏng chừng cũng không có đi múc nước, thật là giỏi nhỉ, trộm gian dùng mánh lới là tệ nạn cơm tập thể.
Cơm nước xong, Vương Đồng Tỏa báo cáo mình muốn đi trấn trên làm công ngắn hạn kiếm tiền, Triệu thị bởi vì bản thân mình đòi tiền, cho nên cũng không nói gì thêm. Vài ngày sau đó, Vương Đồng Tỏa cũng không ở đây, buổi chiều Vương Phúc Nhi đi tú tài công bên kia học chữ. Đương nhiên trong lòng nàng cũng biết vài loại dược liệu có thể bán, thứ nhất chính là