Con Gái Nhà Nông Chương 15: Chương 15
Chương trước: Chương 14: Chương 14
Editor: ChieuNinh
Vương gia thôn có xe trâu đi trấn trên, một người trả một văn tiền, Vương Phúc Nhi còn nhỏ, sẽ không lấy, xe trâu chậm chậm rì rì đi tới Tú Thủy trấn, mọi người đều dậy từ rất sớm, bởi vì muốn đi bày quầy bán này nọ. Có người muốn bán trứng gà, có người muốn đi bán rau cải mình trồng, còn có người đi mua đồ dùng. Vương Phúc Nhi còn thấy nhị bà nội Lưu thị cũng tới đây, nhưng mà nhìn thấy Thích thị và Vương Phúc Nhi liền trợn trắng mắt, một câu cũng không nói.
Trương thẩm cũng đã sớm biết chuyện tốt vị Lưu thị làm, nàng lại có quan hệ tốt với Thích thị, cho nên đối với Lưu thị cũng không có ấn tượng tốt. Có người nịnh bợ Lưu thị cũng khen hôm nay quần áo bà mặc thật đẹp, giống như địa chủ, có một nàng dâu còn nói: "Làm sao giống như địa chủ, chính là địa chủ đấy thôi. Vương Nhị nãi nãi thật sự là có phúc khí, có một khuê nữ có tiền đồ như vậy!"
"Tất nhiên, khuê nữ của ta mọi người đều nói nàng là người phú quý. Nói cho các ngươi một tin tức tốt nha, Hoa Đào đang mang thai, Trần lão gia nói, chỉ cần sinh hài tử xong, thì nâng nàng lên làm di nương. Đến lúc đó, Hoa Đào thành di nương, ta cần phải mở tiệc rượu, các ngươi đều đi qua, có biết hay không?"
"Nhị nãi nãi đã nói, chúng ta nhất định sẽ đi. Đến lúc đó nhị nãi nãi cũng dẫn dắt chiếu cố cho chúng ta."
"Được chứ, Thúy Hoa, ngươi là người biết tốt xấu, ta nhất định sẽ giúp ngươi, không giống như một vài người, không biết lòng tốt của người khác!" Vừa nói chuyện vừa trừng mắt liếc Thích thị một cái, Thích thị không để ý đến. Vương Phúc Nhi làm bộ như tò mò hỏi: "Nương, di nương là cái gì? Dì Hai ở bên kia kêu dì, có phải cũng kêu là di nương hả."
Trương thẩm cười nói: "Di nương này hả, chính là ý tứ vợ bé (tiểu thiếp), ở trước vợ cả còn phải bưng nước rửa chân."
"Hả? Thảm như vậy? Vậy còn làm di nương làm gì? Nếu bưng nước rửa chân không tốt, có phải coi như không được làm di nương hay không?"
Lưu thị tức giận đến nỗi muốn đi qua tát cho Trương thẩm một bạt tai, nhưng mà con trai con dâu Trương thẩm cũng không phải dễ chọc, liền nói với Vương Phúc Nhi: "Nha đầu lừa đảo chết tiệt kia!"
"À . . . vậy Hoa Đào cô cô cũng là nha đầu lừa đảo chết tiệt nha. Nhị bà nội còn nói nàng tốt. Trước kia Nhị bà nội cũng là nha đầu lừa đảo chết tiệt."
Lưu thị tức giận đến đau gan, muốn so đo, đối phương lại là một tiểu hài tử, muốn phát giận với Thích thị, bên cạnh lại có Trương thẩm, dọc theo đường đi cứ trôi qua trong cảm giác đau gan như vậy.
Người khác vui cười chế giễu, vốn có vài người cũng không quen nhìn Lưu thị có cái đức hạnh này.
Đến Tú Thủy trấn, sau khi mọi người ước định thời gian và địa điểm trở lại xe trâu, đến lúc đó tập trung trở về cùng nhau, thì tản ra làm chuyện của mình. Trương thẩm muốn đi bán trứng gà, vì thế liền tách ra, Thích thị cầm hoa kim ngân đã phơi nắng tốt ở trong tay. Vương Phúc Nhi nhớ rõ tiệm bán thuốc Tế An Đường mới mở, liền đi qua đó với Thích thị.
Tiểu nhị quầy thuốc thấy mẹ con hai người, còn tưởng rằng là tới xem bệnh hoặc là mua thuốc, liền vội lên tiếp đón. Thích thị có chút quẫn bách, lần đầu một mình nàng đi bán thứ này.
Vương Phúc Nhi ngọt ngào hỏi: "Xin hỏi vị ca ca này, có phải các ngươi ở đây còn thu dược liệu không?"
Kia tiểu nhị nói: "Đúng, các ngươi có dược liệu gì muốn bán?"
Vương Phúc Nhi để cho Thích thị đưa cho tiểu nhị xem hoa kim ngân, tiểu nhị nhìn thoáng qua, liền vội đi gọi chưởng quầy. Chưởng quầy đi ra, thấy hoa kim ngân, nói: "Đây là các ngươi trồng hay là hái?"
Vương Phúc Nhi vội nói: "Là chúng ta hái ở trên núi."
"Rất tốt, chúng ta nhận." Mọc dại trên núi hoang mới là chính tông nhất, nếu đã trồng thì giảm bớt dược hiệu.
"Bao nhiêu tiền một cân?" Vương Phúc Nhi hỏi.
"Ha ha." Chưởng quầy thấy một tiểu oa nhi nói chuyện làm ăn với hắn, cảm thấy mới mẻ lại thú vị. Hắn cũng không lừa dối tiểu oa nhi này, nhìn tiểu oa nhi ăn mặc cũng là mụn vá lại thêm mụn vá, khẳng định gia cảnh cũng không tốt, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy đã lên núi hái này nọ.
Vì thế nói: "Đây là ngươi hái trên núi, là thượng phẩm, liền hai mươi văn một cân đi."
Hai mươi văn một cân! So với nàng dự đoán thì hơn gấp đôi. Thật sự là quá tốt, Vương Phúc Nhi hỏi: "Vậy về sau các ngươi còn cần không? Trong

Xem tiếp: Chương 16: Chương 16