1 Chương 1 :. Nó lý giải tại sao cuối cùng tôi lại quyết tâm làm việc này. Ý tôi là tạo nên sự thay đổi. Và đó cũng là một thay đổi khá lớn. Hướng đến điều tốt đẹp.
2 “Hết,tắt đài”,tôi nói vào điện thoại ,một câu đùa vì đó là cách chúng tôi ngừng cuộc nói chuyện trên điện đài cầm tay lúc còn bé. Thật ra,điện thoại di động cũng gióng điện đài cầm tay thôi.
3 CHƯƠNG 2 Thôi được, thì trước đây tôi đã thấy họ, mấy anh chàng trần trụi ấy. Trên tivi chứ đâu. Tại New York, khi đến đó vì việc của Liên Hợp Quốc, có cả một kênh công khai dành riêng chiếu những gã không mặc quần áo.
4 CHƯƠNG 3 Vấn đề là tôi đang nắm con át chủ bài (nó có nghĩa là gì cũng được, dù sao cũng là điều tốt). Và con át chủ bài chính là bố mẹ tôi. Và KHÔNG ĐỜI NÀO bố mẹ lại cho phép tôi bỏ qua Lễ Tạ Ơn ở nhà bà để đi chơi xa với bạn trai.
5 CHƯƠNG 4 “Khoan đã, thế trông nó thế nào?” Catherine hỏi gặng. Tôi không thể tin cô ấy lại quá ư tò mò. Ý tôi là, tôi có thể tin, nhưng cũng không thể tin nổi.
6 Điều đó khiến cô ấy chú ý “Người mẫu khỏa thân là 1 ANH CHÀNG sao?” Cô ấy rời mắt khỏi quyển truyện tranh, mà thật ra nó là tiểu thuyết truyện tranh hay tiểu thuyết đồ họa nhỉ? Tôi bắt đầu cố gắng dùng thuật ngữ cho chính xác vì một ngày nào đó tôi hy vọng sẽ viết và vẽ minh họa cho những quyển truyện tranh của riêng mình.
7 Chương 5 Tối hôm đó,khi từ chỗ làm về nhà,tôi bắt gặp cảnh tượng khó hiểu,trong giây lát tôi nghĩ mình đã vào nhằm nhà. Suýt chút nữa tôi quay đi. Chỉ vì tôi thấy điều mình đang chứng kiến quá ư kỳ dị.
8 Ôi,Chúa ơi Tôi vội nhét mọi thứ trở vào hộp,sau đó nhét hộp trở vào túi rồi cho túi xuống gầm giường. Đây không phải điều tôi đã sẵn sàng. Không,không,không.
9 Chương 6 : Tôi không đi với David. Tôi dành buổi tối thứ bảy ngồi xem chương trình National Greographic Explorer với Rebecca. Bởi lẽ khoảng ba giờ chiều,điện thoại nhà reo vang và khi nhấc máy,tôi sửng sốt nghe thấy giọng Dauntra ở đầu dây bên kia.
10 Chương 7 “Họ thậy quá…bẩn thỉu”. Catherine đã phát biểu như vậy về những người biểu tình. Những người mà cô ấy thấy trên bản tin. Cũng là những người bên ngoài khách sạn Four Seasons,nơi Dauntra bị bắt giữ.
11 Chị Lucy chớp mắt. “Gì cơ?” Chị có vẻ vô cùng ngạc nhiên khi thấy tôi bị sốc nặng đến vậy. “Em chưa thử à? Ôi trời, nó hết sức hiệu quả đấy” “CHỊ LUCY!” tôi gần như thét lên, khiến con Manet ngẩng đầu nhìn quanh với vẻ ngái ngủ.
12 Chương 9 Thế là tôi gọi điện cho anh ấy. Tôi không biết tại sao ,thậy mà. Thôi được,ừ thì tôi nghĩ mình biết lý do. Và không phải vì chuyện chị Lucy chia tay với anh Jack và tôi nhận ra David tuyệt vời đến thế nào khi so sánh với người bạn trai cũ thảm hại của chị ấy.
13 Chương 10 Daivd đến xưởng vẽ trước tôi. Khi tôi đi vào,anh ấy đã yên vị trên băng ghế dài,đang xếp bút chì ra trước mặt. Giây phút trông thấy anh,tim tôi đập loạn lên như nó vẫn thế mỗi khi David bước vào phòng.
14 Chương 11. “Tớ báo bức quá” ,Kris không ngừng reo lên. Cô ấy không cần huyên thuyên suốt thì tôi cũng biết được cô ấy đang háo hức qua cái cách cô ấy cứ nhảy tưng tưng và siết chặt cánh tay tôi.
15 ch Và khi nhìn thấy nụ cười đó,bất chợt tôi hiểu ra một điều khác. Một điều đến khi tôi mới nắm rõ. “Mọi người không thấy sao?” tôi hỏi khán giả đồng thời hỏi cả tổng thống.
16 Chương 13 Ngày hôm sau cô Theresa phải chở chúng tôi đến trường vì có vô số phóng viên chờ sẵn bên ngoài nên bố mẹ không cho chúng tôi đi xe buýt. Cũng có thể quy kết điều đó là do những kiểu câu hỏi mà đám phóng viên hò hét (“Samantha ! bạn và David có thân mật trong phòng ngủ của tổng thống không?”) bọn trẻ trên xe buýt sẽ hoàn toàn không am hiểu tình hình,nếu bạn hiểu ý tôi muốn nói.
17 Nhưng chẳng ai tin nó. Bạn có thể khẳng định không ai tin nó,thậm chí kể cả đám bạn trong hội Đường lối Đúng đắn của nó. Bởi lẽ mọi người đều thấy nó tán tỉnh anh ấy ra sao,anh chàng Random ấy.
18 Chương 14 “Con có muốn ăn thêm khoai lang không,Samantha?” đệ nhất phu nhân hỏi tôi. “Da; không,con cám ơn” tôi đáp. Thấy chưa ,đây là vấn đề của một người kén ăn khi đến nhà người khác dùng bữa.
19 Chương 15: Ngày hôm sau khi bước chân vào nhà,tôi choáng váng khi thấy bố đang ngồi ở phòng khách lắng nghe Recbecca thổi kèn clarinet bản nhạc “New York,New York” “Bố đang làm gì ở đây vậy?” tôi buột miệng trong lúc con Manet nhảy chồm lên người tôi,nó chạy ra cửa ngay khi nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ Recbecca hạ nhạc cụ xuống và lên tiếng “Này ,em vẫn đang biểu diễn mà” “Ồ,xin lỗi” tôi nói và đứng lùi ra.